Giản Ninh về nhà lên lầu thay quần áo. Cô ngồi soi trước gương, khóe miệng bên trái bị anh cắn hơi xước da, cô chạm vào dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh, có chút bỏng. 
Hôm nay, Diêu Tĩnh Vân cũng ở nhà, Giản Ninh xuống lầu nghe thấy bà ta đang lớn tiếng nói chuyện. 
“Sao trong nhà lại có thứ đồ này?” Diêu Tĩnh Vân lấy trong tủ lạnh ra hũ dầu ớt Lão Can Ma mà Giản Ninh và bà nội ăn còn thừa: “Thím Lâm, mang ra ngoài vứt đi.” 
“Tôi muốn ăn.” Giản Ninh bước đến, giật lấy hũ dầu ớt từ tay Diêu Tĩnh Vân. 
Khi chỉ có mình cô và Diêu Tĩnh Vân, hai người sẽ chẳng còn diễn kịch nữa, gây sự với nhau một cách bình thường và chẳng ai chịu nhường ai. Lớp da mặt đã rách và cả hai đều biết rất rõ về nhau. 
“Đúng là, người xuất thân ở nơi như thế nào thì sẽ ăn đồ ăn thế đó.” Diêu Tĩnh Vân liếc nhìn Giản Ninh một cái. 
Giản Ninh đặt hũ dầu ớt vào tủ lạnh, phớt lờ lời khiêu khích của bà ta. 
“Chu Ninh, miệng cô sao thế hả?” Diêu Tĩnh Vân nhìn Giản Ninh, nói: “Ồ, không phải, bây giờ là Giản Ninh.” 
Dường như Giản Ninh không muốn đáp lại, cô tiếp tục ăn cơm. 
“Đừng chỉ nói về tôi, nửa tháng nay dì đã ở ngoài qua đêm ba lần rồi đó.” Giản Ninh liếc nhìn bà ta. 
“Có ý gì đây?” Diêu Tĩnh Vân đập đũa, đứng dậy khỏi ghế, chỉ thẳng vào mặt Giản Ninh chửi bới. 
“Chẳng có ý gì cả, chỉ hi vọng rằng dì cứ lo cho xong việc của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-nho-nho/1057008/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.