“Giản tiểu thư?” Hứa Trạch lên lầu, gõ cửa: “Cô vẫn ổn chứ?” 
“Rất ổn, cảm ơn.” Giản Ninh trả lời qua cửa: “Ăn xong cơm rồi chứ, ngồi một lát rồi hãy về.” 
Trong lòng thì đang nói, mau về đi, cầu xin anh đó, anh đừng có ngồi lại, về mau đi cho tôi nhờ. 
“Được rồi, em không đói sao, mau ra ăn cơm đi.” Hứa Trạch gõ cửa. 
“Tôi không đói.” Giản Ninh nói xong, bụng liền kêu lên một tiếng, cũng may cách cánh cửa nên anh không nghe thấy, nếu không sẽ xấu hổ chết mất. 
“Em xấu hổ phải không?” Hứa Trạch nói: “Không sao đâu, ở một mình trong phòng cùng trai đẹp rất khó kiềm chế, nên nảy sinh chút ham muốn cũng là việc bình thường, ra ngoài đi, anh tha thứ cho em.” 
Giản Ninh đã âm thầm đâm anh mười nghìn nhát dao rồi. Hiện tại đang chuẩn bị đâm thêm nhát thứ mười nghìn lẻ một. 
Hứa Trạch đứng ở cửa, không nhìn thấy cô, anh không rời đi. Nhưng lại không nỡ để cô chịu đói. Cuối cùng anh đành phải nhượng bộ: “Vậy em mở cửa ra, để anh nhìn một cái rồi anh đi.” 
“Ngày mai rồi gặp, mai là thứ hai.” Giản Ninh nói. 
“Vậy được rồi, ngày mai gặp.” Hứa Trạch vừa nói vừa bước xuống cầu thang. 
Anh đứng giậm chân tại chỗ, giả vờ là tiếng đi xuống cầu thang. Để có thể nhìn thấy cô, đến cả thủ đoạn bần tiện này anh cũng có thể làm. 
Giản Ninh nghe thấy tiếng anh xuống lầu, đoán rằng anh đã rời đi, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó mở cửa phòng ngủ ra. Nhưng vừa mở, cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-nho-nho/1057006/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.