Cuộc thi thiết kế, dù không mấy hứng thú, nhưng Hiểu My cũng làm việc rất nghiêm túc.
Với Hiểu My, việc nỗ lực cho công việc chẳng bao giờ làm cô mệt mỏi.
- Hiểu My, về thôi em !
- Vâng, chị cứ về trước đi ạ !
Rồi Hiểu My lại cắm cúi vào mớ giấy trên bàn. Lúc người ta căng thẳng, được làm việc sẽ tốt hơn.
Màng đêm cứ ngày càng dày đặc. Ngoài cửa sổ, gió gào thét . Trong phòng, dù đã được nâng nhiệt độ thì người ta vẫn cứ thấy lạnh.
Nhưng Hiểu My lại không muốn về nhà lúc này. Cô sợ cô đơn, sợ cái cảm giác phải đối diện với chính mình, với những nỗi đau cứ đợi chờ cơ hội là nhói lên nơi một góc nào đó trong lòng......
Bụng đói, người mệt lả đi nhưng Hiểu My vẫn không muốn về nhà.
Bây giờ, trong một đêm đông lạnh giá như hôm nay, ai nấy đều đang tụ họp bên người thân, gia đình, bạn bè, người yêu.......còn cô, cô có ai đâu. Tú Linh đã đi công tác ở tận đâu, chị Bảo Lan hôm nay cũng đã tranh thủ về sớm với gia đình. Chỉ còn mình cô thôi, một mình tận hưởng niềm vui một mình......
Hiểu My mệt mỏi gục đầu xuống bàn, nhắm mắt lại mong tìm được một giấc ngủ an bình.
Ước gì bây giờ cô có thể ngủ. Chỉ khi người ta ngủ thì họ mới không biết đến những đau khổ xung quanh...
9h tối......
Minh Kỳ liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, thở dài.
Muộn thế này rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-nghe-em-noi-em-han-anh/3273586/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.