Chương trước
Chương sau
Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Giản Vi cảm thấy có lẽ mình tự đào hố chôn mình.

Lâm Cẩn Ngôn thuộc phái hành động, sáng sớm hôm sau hơn 5h sáng đã lôi cô từ trong chăn ra. LQĐ

Giản Vi quả thực sắp khóc, thừa dịp Lâm Cẩn Ngôn đi đánh răng rửa mặt, cởi dép lặng lẽ chui vào chăn, lừa gạt kiểu bịt tai trộm chuông kéo chăn trùm kín đầu mình.

Lâm Cẩn Ngôn rửa mặt xong đi ra, chỉ thấy chăn trên giường đùn thành một đống, cô nhóc đang trốn bên trong, cho rằng anh không nhìn thấy?

Anh không nhịn được bật cười, đi qua nhẹ nhàng lôi chăn ra, “Con heo nhỏ rời giường đi, ai nói với anh là sáng sớm phải rèn luyện thân thể?”

Giản Vi dùng sức túm chăn không cho anh kéo ra, giọng buồn bực lẩm bẩm: “Em có nói sớm như vậy đâu, trời còn chưa sáng.”

Bây giờ trời còn rất lạnh, hơn 5h thì quả thật hơi sớm, Lâm Cẩn Ngôn cười xoa đầu cô: “Cho em ngủ thêm một lúc, 6h sáng lại gọi em tiếp.”

“…..”

6h, Giản Vi lại bị Lâm Cẩn Ngôn lôi từ trong chăn ra.

Bị anh ôm vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, thay đồ chạy bộ, mơ mơ màng màng bị anh kéo từ trong nhà đi ra.

Sáng sớm hứng gió chạy bộ, Giản Vi cảm giác bản thân thật sự đào hố cho mình, sao cô lại ngu ngốc nghĩ ra ra cái điều rèn luyện thân thể này thế? Sao cô lại nghĩ ngu ngốc như vậy nghĩ ngu ngốc như vậy???

Giản Vi ít khi rèn luyện, chạy hự hự nửa tiếng thì thật sự chạy hết nổi, kéo tay Lâm Cẩn Ngôn làm nũng, “Chồng, em chạy hết nổi rồi.”

Lâm Cẩn Ngôn quay đầu lại, khuôn mặt Giản Vi đỏ bừng, vẻ mặt tội nghiệp nhìn anh.

Thấy Lâm Cẩn Ngôn quay đầu, Giản Vi lập tức chui vào lòng anh, ôm anh: “Chồng, anh cõng em đi, em thật sự không chạy nổi nữa.”

Lâm Cẩn Ngôn cười nhìn cô: “Không phải muốn rèn luyện thân thể sao?”

“Rèn luyện nửa tiếng là đủ rồi.” Nói xong liền tự mình nhảy lên lưng Lâm Cẩn Ngôn, hai tay ôm cổ anh, hai chân đằng sau cũng co lên.

Lâm Cẩn Ngôn thuận tay ôm lấy, hơi ngẩng đầu hôn lên một cô.

Sáng sớm mùa đông, trên đường không có ai, Giản Vi cười loan mắt, hai tay bưng mặt Lâm Cẩn Ngôn, cúi đầu hôn lên môi anh, “Chồng, chúng ta đi ăn sáng nhé.”

Khóe mắt Lâm Cẩn Ngôn chứa ý cười, nhíu mày: “Hôn lại rồi anh đi.”

Giản Vi bưng mặt anh, quả nhiên chủ động hôn lên môi anh lần nữa.

Lúc này Lâm Cẩn Ngôn mới hài lòng cười cười, buông Giản Vi ra, lại cõng cô lên, sau đó đi về phía trước.

Giản Vi nằm úp sấp trên lưng anh, ôm cổ anh cười khanh khách, ghé vào tai anh nhỏ giọng thương lượng: “Chồng ơi, ngày mai chúng ta không ra ngoài được không?”

Lâm Cẩn Ngôn cười: “Kế hoạch có bầu do ai viết?”

Giản Vi chớp mắt, rất chân thành nói: “Em nghĩ rồi, ngủ không đủ cũng sẽ ảnh hưởng tới thân thể khỏe mạnh, cho nên từ mai chúng ta phải ngủ nhiều một chút, hàng ngày 8h sáng hẵng dậy.”

“Chậc, em lấy cớ này thật sự không chê vào đâu được.”

Giản Vi cười ha ha, ghé vào tai anh nhẹ nhàng thổi hơi: “Được không hả chồng.”

Lâm Cẩn Ngôn cong môi, nói: “Ừm, để anh suy nghĩ đã.”

Giản Vi nghe vậy lặng lẽ quẹt miệng, nghĩ thầm: Dù sao mặc kệ anh có đồng ý hay không, sáng mai anh có nói gì cũng không chịu, thật sự vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi.

……

Từ khi lập kế hoạch chuẩn bị có bầu, Lâm Cẩn Ngôn rất có trách nhiệm quán triệt chấp hành, thuốc trong nhà đều vứt hết, ngày nào cũng cố gắng xong công việc trước 22h rồi lên giường.

Nhưng tuy 22h lên giường, có điều bình thường sẽ lăn lộn đến 1, 2h sáng, dùng lời của Lâm Cẩn Ngôn nói thì: “Nếu lập kế hoạch có bầu mà anh không cố gắng thì làm sao có em bé?”

Thật sự là nói đến cô không cách nào phản bác được.

Tóm lại kế hoạch có bầu này bọn họ nửa nghiêm túc nửa lơi lỏng chấp hành, ngược lại bên mẹ Lâm, nghe nói hai người họ đang chuẩn bị muốn có em bé, ngày nào cũng hầm thuốc bổ mang tới cho Giản Vi uống.

Thuốc thay cơm, đặc biệt dinh dưỡng nhưng vô cùng khó uống.

Uống liên tục một tuần, Giản Vi uống đến sắp ói ra, nhưng mẹ chồng đưa qua lại không thể bỏ đi không uống.

Ă cơm tối xong, cô vào phòng bếp uống thuốc.

Lúc Lâm Cẩn Ngôn đi vào thì thấy Giản Vi đang bưng bát, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, tủi thân chép chép cái miệng nhỏ xinh, uống một ngụm lại nhăn mày một cái.

Lâm Cẩn Ngôn thấy vậy đau lòng, đi qua cầm lấy cái chén.

Giản Vi sững sờ nhìn anh.

“Uống không được thì đừng uống nữa, cơ thể chúng ta khỏe mạnh, không cần uống mấy thứ vớ vẩn này.” Nói xong liền thả chén xuống kéo Giản Vi ra khỏi bếp.

Từ phòng bếp đi ra, Lâm Cẩn Ngôn dắt Giản Vi qua sofa ngồi xuống, tiện tay bóc viên kẹo nhét vào miệng Giản Vi.

Giản Vi miệng ngậm kẹo, đôi mắt trợn tròn nhìn Lâm Cẩn Ngôn: “Nếu mẹ hỏi thì làm sao bây giờ?”

Lâm Cẩn Ngôn bật cười, xoa đầu cô: “Em ngốc hả? Nói uống hết không được sao?”

“Có thể không hay lắm?”

“Vậy em tiếp tục uống đi?”

Giản Vi lắc đầu liên tục: “Không muốn uống.”

Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm cô một lúc, khóe miệng nhếch lên cười cười, giữ cằm cô hôn xuống, “Ngốc chết mất.”

“Anh mới ngốc ấy.” Giản Vi trừng mắt nhìn anh, từ trên sofa muốn đứng lên, nào biết vừa đứng dậy đã bị Lâm Cẩn Ngôn giữ chặt tay kéo trở về.

Giản Vi lập tức ngã vào lòng anh, kinh ngạc hô lên: “Làm gì vậy?”

“Tạo người.” Nói xong liền ôm cô đi vào phòng ngủ. xin ủng hộ chính chủ lqqdon

Dưới sự ngày đêm cố gắng cày cấy của Lâm Cẩn Ngôn, tới tháng 4, cuối cùng Giản Vi cũng mang thai.

Lúc đưa que thử thai cho Lâm Cẩn Ngôn xem, Lâm Cẩn Ngôn sửng sốt hồi lâu, “Đây là…”

Giản Vi chớp chớp mắt, cười tủm tỉm nói: “Chúc mừng anh nhé ông chủ Lâm, rốt cuộc cũng được làm ba.”

Hết chương 58
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.