Giản Vi có tật xấu là hay đá chăn ban đêm, nhiều năm vậy rồi mà không sửa được, bình thường có Lâm Cẩn Ngôn ở nhà, cả đêm phải tỉnh nhiều lần để đắp chăn cho cô.
Mấy hôm nay Lâm Cẩn Ngôn đi công tác, thời tiết lại nóng, Giản Vi ban đêm thèm mát, mở điều hòa đắp chăn ngủ, kết quả đêm tới đá chăn, hiên ngang khiến mình bị cảm.
Hôm sau thức dậy mũi nghẹt khó chịu, vùi mình trong sofa uống nước ấm.
Tiểu Bạch và Nùng Nùng đeo cặp xuống lầu.
Nùng Nùng vừa thấy mẹ kích động gọi một tiếng “Mẹ,” rồi lập tức bổ nhào vào trong ngực cô.
Giản Vi vội kéo cô bé ra, giọng ồm ồm nói: “Đừng ôm mẹ, mẹ bị cảm, coi chừng lây cho các con.”
Cô bé đứng trước giường, đôi mắt mở to, giơ tay lên, làm như người lớn sờ trán mẹ.
Lúc trước mẹ bị cảm, cô bé thấy ba sờ trán mẹ như vậy, mày nhỏ nhíu lại: “Sao mẹ lại bị cảm nhỉ?”
“Đêm mẹ đá chăn, hai đứa bọn con đừng nên học mẹ.”
Tiểu Bạch nói: “Con không đá chăn, em gái mới đá chăn.”
Nùng Nùng nghiêng đầu, miệng nhỏ nhắn dẫu lên, “Em cũng không đá chăn.”
Hai anh em lại muốn bắt đầu cãi nhau, Giản Vi đau đầu vội nói: “Được rồi, các con đừng cãi lộn nữa, im lặng đi nào, mẹ lên thay quần áo sau đó đưa hai con đến trường.”
Giản Vi lên lầu thay quần áo rồi đưa bọn nhỏ đi học, lúc về nhà liền ghé tiệm thuốc mua hộp thuốc cảm.
Ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-nghe-da-hi/2417221/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.