Tịch Bạch loáng thoáng biết, thời trung học Tạ Tuỳ kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, nhưng sau chuyện thảm khốc kia, tiền bạc của anh đều dùng để chữa bệnh và bồi thường, nợ nần chồng chất.Tịch Bạch vẫn cảm thấy số phận thật sự quá hà khắc với Tạ Tuỳ, anh không có xuất thân tốt, thậm chí có một gia đình bình thường đối với anh mà nói
đều là hy vọng xa vời. Anh ẩn nhẫn, liều mạng, toàn bộ đều dựa vào bản thân đi tranh lấy.Nhưng số phận lại chơi đùa với anh, anh mất đi tôn nghiêm, hai bàn tay trắng.Số phận chưa từng công bằng đối với bất kỳ kẻ nào, tại độ tuổi tươi đẹp nhất, Tịch Bạch mất đi sức khoẻ, cũng mất đi sinh mệnh, chẳng lẽ đây cũng là số mệnh cô nên nhận sao.Tịch Bạch không cam lòng, cô sẽ không để cho bi kịch tái diễn, cho dù là của cô… hay là Tạ Tuỳ.Lúc này, mấy đứa con trai lái xe đến, Tùng Dụ Châu nói: “Tuỳ ca, chuẩn bị chút, tối nay đua xe ở núi Hồi Hổ, đã hẹn với bọn Tần thiếu gia rồi, lần này có thể thắng là được năm con số đó.”Tịch Bạch đi hai bước, cô bóp thắng lại, quay đầu.Tạ Tuỳ đứng trước xe đua, sắc chiều sau bóng lưng anh nhuộm một mảng đỏ lớn, tay trái anh tuỳ ý đút vào túi quần, thân hình cao to biến thành bóng hình chỉ có đường nét, thấy không rõ vẻ mặt.Cô cầm tay thắng, chống một chân xuống đất, gọi anh một tiếng: “Tạ Tuỳ.” Tạ Tuỳ quay đầu nhìn cô.“Anh có thể đừng đi đua xe hay không?”Tạ Tuỳ còn chưa trả lời, mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-hoa-tho-bao-trong-anh/193718/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.