Đại khái là vì đắc ý quên thân mà Giang Tầm quên luôn phía trước có một đoạn đường gập ghềnh không bằng phẳng.
Lúc xe đạp chạy qua đã lập tức nghiêng ngả xiêu vẹo.
Với quán tính như thế, cô gần như sẽ bị ngã bay ra ngoài.
Giang Tầm thét lên một tiếng kinh hãi rồi giơ tay ôm lấy người ngồi trước theo bản năng.
Khuôn mặt cô dán vào lưng anh.
Phó Dĩ Hành cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể ấm nóng sau lưng, cơ thể lập tức cứng đờ, ngay cả tốc độ xe dường như cũng thả chậm không ít.
Giang Tầm ổn định lại thân thể, lúc này mới phát hiện ra mình đang làm gì, tim bỗng đập hẫng một nhịp.
“Xin lỗi.”
Cô nhỏ giọng nói với Phó Dĩ Hành, tay cũng nhanh chóng rút khỏi người anh, lại nắm lấy góc áo của anh.
Phó Dĩ Hành không nói gì, Giang Tầm cũng không chú ý thấy bàn tay nắm lấy tay cầm xe đạp của anh đang siết chặt.
Vì che giấu nội tâm lúng túng, Giang Tầm cúi đầu lấy tay đè váy lại, định tìm đề tài khác: “Đàn anh Phó, anh… Có bạn gái chưa?”
“…”
Giang Tầm hơi lúng túng trong lòng.
Vốn tưởng rằng anh sẽ không trả lời.
Không ngờ mấy giây sau, Phó Dĩ Hành đột nhiên nói: “Chưa có.”
Giang Tầm không ngờ được nhìn về phía anh, một lúc lâu sau mới phản ứng được. Cô có chút kinh ngạc: “Hả? Vậy trước cũng không có sao?”
“Không.”
Giang Tầm do dự một chút, lại tò mò hỏi: “Vậy tại sao anh lại có quy tắc xe chỉ chở bạn gái?”
Vừa nói những lời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-em-trao/1078182/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.