Giang Thiệu Quân?
Tại sao ông ta lại muốn đến tìm cô?
“Giang tổng?”
Trần Tuyết lại gọi cô một tiếng.
Giang Tầm thu hồi suy nghĩ, bình tĩnh hỏi: “Đây là lần đầu tiên ông ta đến đây sao?”
Trần Tuyết lắc lắc đầu: “Không, trước khi nghỉ tết Nguyên Đán, ông ấy tới đây hai lần rồi.” Nhớ ra điều gì đó, cô ấy lại bổ sung thêm: “Đúng rồi, lúc đó chúng tôi đều nói là cô không có ở đây, ông ấy vẫn không tin, khẳng định là cô không chịu gặp ông ấy.”
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Giọng Giang Tầm bình tĩnh: “Mời ông ấy tới phòng họp đi.”
Mười phút sau, Giang Tầm đi vào phòng họp.
Tất cả đèn đều đã bật, chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Giang Tầm nhìn người đang ngồi trong phòng họp- bố của cô và Giang Lăng, Giang Thiệu Quân.
Giang Thiệu Quân ngồi trong phòng họp, thuận tiện để áo khoác lên lưng ghế của chiếc ghế bên cạnh. Một tách trà nóng đặt bên cạnh tay trái ông ta, hơi nóng tỏa ra từ bên trong tách trà.
Giang Tầm đi qua: “Ba, ba tìm con có chuyện gì vậy?”
Nhìn thấy Giang Tầm, Giang Thiệu Quân đứng lên, cười hiền từ: “Tầm Tầm à, dạo này con sống thế nào?”
Giọng của Giang Tầm lãnh đạm: “Nhờ phúc của ba, con sống rất tốt.”
Dáng vẻ tươi cười của Giang Thiệu Quân dần biến mất, bày ra thái độ một người cha nghiêm khắc: “Đã lâu không gặp, con lại có thái độ này với ba sao?”
Nghĩ tới điều gì đó, ông ta ho nhẹ một tiếng, giọng điệu lại dịu đi: “Người kết hôn với con là Phó Dĩ Hành, tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-em-trao/1078163/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.