Phó Dĩ Hành không trả lời, lẳng lặng thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn vào mắt Giang Tầm.
Anh rũ mắt, im lặng nhìn cô như đang dò hỏi, nhưng lại giống như nghi ngờ.
Giang Tầm không dám lên tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho anh.
Trong mắt Phó Dĩ Hành hiện lên một tia hứng thú, khóe môi khẽ cong lên nhưng vẫn không di chuyển.
Giang Tầm không nhịn được lườm anh một cái.
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, trong lòng cô càng thêm sốt ruột.
Ánh mắt giao đấu với anh mấy hiệp, cuối cùng cô đành chịu thua, vươn tay kéo góc áo của anh, ánh mắt khẩn cầu.
Lúc này Phó Dĩ Hành mới thong thả cất bước, quay lưng về phía Tô Khả Lam, động tác của anh hiển nhiên đã biến mình thành một vách tường, giấu kỹ Giang Tầm.
Tô Khả Lam đi đến cạnh anh, rụt rè hất tóc ra sau vành tai, mỉm cười chào hỏi: “Phó tổng, không ngờ lại trùng hợp như vậy.”
Cô ta đợi vài giây nhưng lại không nhận được câu trả lời.
Tình huống bất thường bên chỗ Phó Dĩ Hành làm cho cô ta chú ý, cô ta lại đi về phía trước vài bước.
“Phó tổng, anh đây là…”
Nghe thấy giọng điệu nghi ngờ của Tô Khả Lam, nhịp tim của Giang Tầm tăng nhanh.
Cô vô thức dùng khóe mắt liếc về phía sau, nhưng phía sau là một bức tường, ngoài ra không có chỗ nào có thể trốn tránh.
Đúng lúc này Phó Dĩ Hành mới dịch chuyển chân, che tầm mắt của Tô Khả Lam lại.
Giang Tầm thấy anh giơ tay xoay cúc áo trên áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-em-trao/1078110/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.