Tần Dĩnh Xuyên đứng dưới ánh đèn đường, ánh mắt nhìn thẳng vào hai người họ. 
Đôi mắt anh ấy bình tĩnh, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì. Ánh sáng lờ mờ chiếu lên người anh ấy, phản chiếu một bóng dáng cô đơn. 
Phó Dĩ Hành thu lại ánh mắt, nhẹ giọng hỏi: “Lạnh không?” 
“… Hả?” 
Giang Tầm còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã cởi áo vest, khoác lên người cô. 
“Sao đột nhiên anh lại ——” 
Cô không khỏi sửng sốt, sau đó lại bị Phó Dĩ Hành kéo vào lòng. Anh hơi cúi đầu, hôn lên môi cô. 
“… Ưm!” 
Trái tim Giang Tầm đập như nổi trống, vội vàng đẩy anh ra, nhắc nhở: “Chỗ này không được…” 
Phó Dĩ Hành thấp giọng nói: “Tập trung nào.” 
Sau đó, anh lại tấn công, không cho cô bất cứ cơ hội nào để phản kháng. 
Anh nhẹ nhàng chạm môi cô, di chuyển từng chút một. 
Một phút sau, nụ hôn kết thúc. 
Giang Tầm như vừa tỉnh khỏi giấc mơ, vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay anh, lùi về sau mấy bước. Cô cúi đầu, sắc mặt ửng đỏ: “Vừa nãy sao anh lại đột nhiên…” 
Phó Dĩ Hành mỉm cười: “Phu nhân quá đáng yêu, tôi có chút không kiềm chế được.” 
Giang Tầm trừng mắt liếc anh một cái, lại thấy ánh mắt anh bất động nhìn về phía sau cô. 
“Anh nhìn cái gì vậy?” 
Giang Tầm như có linh cảm, xoay người nhìn theo tầm mắt anh. 
Đường phố đối diện là một dãy đèn đường. Nhưng ở đó trống không, chẳng có gì ngoài ánh đèn đường mờ nhạt. 
Cô đột nhiên nhớ ra, mở điện thoại nhìn đồng hồ. Thời gian hẹn với 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-em-trao/1078097/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.