Nghe thấy giọng nói này, ánh mắt Phó Dĩ Hành hơi tối sầm lại.
Trái tim đang treo lơ lửng của Giang Tầm nháy mắt nhảy loạn xạ.
“Nguy rồi, tại sao đàn anh lại đột ngột tới tìm tôi? Tại sao …”
Trước khi cô kịp phản ứng, Phó Dĩ Hành đột nhiên nâng cằm cô lên, áp môi xuống.
Giang Tầm trừng to hai mắt.
Anh dễ dàng chiếm được thành trì, tung hoành khắp khoang miệng, chiếm đoạt từng ngóc ngách.
Giang Tầm càng cố gắng vùng vẫy thì vòng tay đang ôm eo cô càng siết chặt hơn. Anh mạnh mẽ giam cô vào lòng ngực, cứ thế tiếp tục hôn.
Cuối cùng cũng tìm được chút không khí để thở, cô nhỏ giọng kháng nghị: “Phó Dĩ Hành, đừng ở chỗ này, đàn anh sẽ phát hiện ra… Ưm.”
Giọng nói lại bị nuốt xuống.
Đôi mắt cô ngân ngấn nước, ánh mắt lấp lánh động lòng người.
Ánh mắt Phó Dĩ Hành nhìn cô càng thêm sâu thẳm đen tối. Anh lưu luyến giữa môi cô, giọng nói khàn khàn: “Mặc kệ anh ta.”
Giang Tầm thở hổn hển, lo lắng nói: “Nhưng anh ấy vẫn còn ở bên ngoài.”
Phó Dĩ Hành đáp: “Vậy thì khiến anh ta trở về đi.”
Thấy trong phòng hồi lâu không đáp lại, Tần Dĩnh Xuyên lại gõ cửa, cất giọng nghi ngờ, “Tầm Tầm?”
Anh ấy vẫn luôn ở ngoài cửa không chịu rời đi.
Giang Tầm rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, giẫm mạnh lên chân anh một phát.
Nhưng anh lại chẳng mảy may đau đớn hay ngứa ngáy.
Có lẽ lương tâm trỗi dậy nên Phó Dĩ Hành chầm chậm buông cô ra, dừng một chút rồi khẽ cười: “Vậy, em lựa chọn thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-em-trao/1078088/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.