Một đêm đến hừng đông.
Mưa lớn kéo dài đến sáng ngày hôm sau mới dứt.
Cơn mưa lớn như gột rửa mọi thứ, trời quang mây tạnh, ánh nắng xuyên qua khe hở trên cửa chớp, lưa thưa chiếu vào phòng nghỉ rồi rơi xuống bệ cửa sổ.
Giang Tầm bị tiếng chuông di động đánh thức.
Cô định thò tay ra tắt di động mấy lần nhưng đều bị cơn buồn ngủ áp xuống.
Thẳng đến khi tiếng chuông bị ai đó cắt ngang.
Cô mở mắt, đập vào mắt là lồng ngực rộng lớn của người đàn ông, lên thêm nữa là chiếc cằm với đường nét lạnh lùng.
Những mảnh vỡ ký ức điên cuồng đêm qua được ghép lại thành một đoạn hoàn chỉnh, khiến Giang Tầm hoàn toàn tỉnh táo.
Cô cảm thấy cả người như sắp tan ra từng mảnh, toàn thân đau nhức nhắc nhở hậu quả của một đêm phóng túng, loại cảm giác này còn đòi mạng hơn nhiều so với tăng ca cả đêm.
Phó Dĩ Hành đã tỉnh, anh vòng tay qua eo ôm cô vào lòng: “Tỉnh rồi?”
Giang Tầm liếc anh một cái, giọng nói chứa vài phần gắt gỏng do mới ngủ dậy: “Ngày thường Phó tổng đều tăng ca như vậy sao?”
“Đương nhiên không phải.”
Phó Dĩ Hành khẽ nhướng mày, đè nén âm thanh, khàn khàn nói: “Ngày hôm qua tăng ca là vì cố ý phục vụ phu nhân, phu nhân vừa lòng chứ?”
Có biết xấu hổ không vậy? Giang Tầm tức giận đá anh một cái, đẩy tay anh ra, chống người ngồi dậy, trong lòng thầm mắng một tiếng “cầm thú”.
Người này ra ngoài một chuyến còn mua cả quần áo về, quả nhiên là đã mưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-em-trao/1078079/chuong-6.html