Chương trước
Chương sau
Đêm nay là một đêm mất ngủ với Liễu Dung Nghiên. Cô không cần giải quyết công việc của tập đoàn nhưng lại phải một mình chống chịu nỗi sợ hãi trong lòng.

Ngoài trời mưa như trút nước, sấm sét đùng đùng kéo theo những tia sáng sáng rực trên bầu trời.

Liễu Dung Nghiên không dám đặt chân xuống giường dù chỉ một chút. Cô trùm chăn kín đầu, cả người co quắp ngồi trong góc tối. Mỗi lần sét đánh là mỗi lần cô giật mình, sợ hãi.

Nỗi sợ và hoảng loạn ấy không ngừng cấu xé trái tim của cô.

Ngày hôm đó cũng như thế, tiếng thét thảm thương thấu tận trời cao của bé trai năm ấy bị cơn mưa nhấn chìm.

Từng giọt máu đỏ ngòm chảy ra từ khóe miệng, sau gáy và cả vết dao tàn nhẫn ở bụng. Còi xe cứu thương vang lên trong đêm, hối hả và vội vã.

Liễu Dung Nghiên không cách nào bình tĩnh nổi, đầu óc căng thẳng như muốn vỡ tung ra, ngực trái đau đến vỡ vụn.

Cô muốn nhớ lại tất cả.

Đứa bé kia là ai?



Có quan hệ như thế nào với cô?

Vì sao cô không nhớ bất kỳ điều gì về đêm hôm ấy?

Rốt cuộc nó là ai? Là ai vậy chứ?

Những tia sét vẫn đang thét gào ngoài kia, cây cối nghiêng theo chiều gió, mưa tạt vào cửa sổ tạo ra tiếng động rất đáng sợ.

Liễu Dung Nghiên gắng sức bò dậy tìm đến hộp thuốc để trong túi xách. Trán cô đều là mồ hôi lạnh, bả vai run rẩy không ngừng. Trước khi uống được thuốc an thần, một cơn choáng váng ập đến, mắt cô nhòe đi rồi tối dần tối dần. Cô ngã vật xuống nền gỗ.

"Liên Ngạo, một cô gái nhỏ như con bé, vì em mà chấp nhận chống lại lũ lang sói trong gia tộc. Nhất định em phải trân trọng con bé, đừng phụ lòng nó."

Phó Liên Ngạo đứng ngoài phòng bệnh nhìn vào trong. Cô vợ nhỏ cách đây hai tuần còn tràn đầy năng lượng và lạc quan của anh đang nằm trên giường bệnh. Gương mặt cô nhợt nhạt không nhìn ra một cắt máu, cô giống như một cái cây mất đi sinh khí.

Liễu Dung Nghiên nằm bất động, nhìn từ xa giống như cô đang ngủ say vậy. Nhưng Phó Liên Ngạo biết cô đang khó chịu lắm, một mình cô lạc vào cơn ác mộng của quá khứ, linh hồn cô đang tìm cách thoát ra.

Vào cái đêm Liễu Dung Nghiên bất tỉnh nhân sự ở biệt thự cũng là ngày Phó Liên Ngạo tưởng chừng không còn sống quay trở về. Anh không đến bệnh viện thăm ông nội ngay mà lựa chọn đến biệt thự ven biển trước.

Trời mưa lớn như thế, anh không thể yên tâm để cô ở một mình.

Phó Liên Ngạo nghĩ rằng cô sẽ chỉ sợ hãi, nào ngờ đâu vừa mở cửa đã thấy căn phòng tối om. Cô gái nhỏ của anh ngất xỉu dưới sàn, cả người lạnh toát.

Lúc ấy, Phó Liên Ngạo vô cùng lo lắng và sốt sắng, trái tim như bị người ta bóp nghẹt. Cô rơi vào trạng thái mê sảng, miệng không ngừng lẩm bẩm hai chữ "anh hai". Anh bế cô lên, cô nhẹ hơn rất nhiều so với trước kia, mong manh như tờ giấy trắng.

Anh thừa nhận, nhìn cô như thế anh đau lòng vô cùng. Cô vợ nhỏ anh nâng niu, không tiếc giá để bảo vệ lại vì anh mà phải gồng mình vượt qua biết bao nhiêu chuyện. Anh muốn chăm sóc cô thật tốt nhưng cuối cùng anh vẫn về muộn.



Phó Liên Ngạo mở cửa đi vào, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tiều tụy của cô.

Báu vật của anh, lại vì anh mà chịu bao cực khổ, còn trở thành kẻ thù của đám người kia.

Phòng bệnh rất yên tĩnh, anh có thể nghe thấy hơi thở yếu ớt của cô. Cơ thể của cô cực kì suy nhược, đã đạt đến giới hạn luôn rồi.

Chị gái của anh nói rằng cô nhiều đêm mất ngủ, có hôm còn chẳng ăn bữa cơm nào, hết đến tập đoàn rồi lại tới bệnh viện chăm sóc ông nội.

Tiên nữ của anh đã thay anh đương đầu với mọi thứ, bảo vệ những điều quý giá nhất của anh.

Phó Liên Ngạo vân vê từng đốt ngón tay của cô, sau đó đặt một viên kẹo chanh đặt vào lòng bàn tay cô gái.

Vỏ kẹo có hình một cô tiên và một vì sao rất đẹp. Cô bé con chính là tiên nữ, là ánh sao cứu rỗi cuộc đời của anh.

"Vợ ơi, anh xin lỗi."

Phó Liên Ngạo thấp giọng nói: "Anh nghe mẹ nói em thích nhất là ăn kẹo nhãn hiệu này. Họ vừa tung ra sản phẩm mới, còn trực tiếp liên hệ cho anh. Giám đốc ở đó nói, loại kẹo này sản xuất là lời cảm ơn vì những tháng ngày em đồng hành cùng họ."

Một đêm dài Phó Liên Ngạo không ngủ, anh tâm sự rất nhiều điều với cô. Thỉnh thoảng, anh lại ghé tai lắng nghe nhịp thở của cô gái nhỏ.

Bác sĩ nói cô yếu lắm, cũng không biết sẽ hôn mê bao lâu.

Rạng sáng ngày thứ hai cô hôn mê, Phó Liên Ngạo vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi bên cạnh giường bệnh.

Trong giấc mơ, anh bỗng cảm nhận được bàn tay của cô rời xa tay anh.

Phó Liên Ngạo giật mình tỉnh dậy, anh ngơ ngác nhìn cô gái nhỏ đối diện, ngay cả chớp mắt cũng không dám, chỉ sợ rằng mọi thứ là ảo giác.

Liễu Dung Nghiên đưa tay chạm vào tay anh, cô cười, một nụ cười ấm áp vô cùng: "Anh về rồi!"

Gương mặt của cô trông vẫn còn rất mệt mỏi, màu da hơi nhợt nhạt, nhưng đôi mắt màu trà kia sáng ngời như ánh sao.

Phó Liên Ngạo đột nhiên ôm chầm cô, anh ôm chặt cô đến nỗi khiến cô như muốn ngừng thở. Mọi nỗi sợ của anh đều tan biến từ khi nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh ấy.

Liễu Dung Nghiên nhẹ nhàng đáp lại cái ôm của anh. Cánh tay gầy yếu vòng qua thắt lưng anh, dịu dàng vỗ về.

Giọng nói của anh lộ ra chút đau buồn, còn có chút tủi thân, không hề thích hợp với tính cách của anh:

"Xin lỗi vợ, là lỗi tại anh, là anh khiến vợ chịu nhiều cực khổ như vậy."

Liễu Dung Nghiên đưa tay chạm lên sống mũi của anh, giống như một cách thức để an ủi, cô nhỏ giọng nói: "Anh trở về là tốt rồi. Em không khổ, em chỉ sợ không giữ được tâm huyết của anh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.