Đêm hôm nay, Phó Liên Ngạo không đến bệnh viện thăm cô mà lái xe về thẳng Vân Cảnh Viên.
Người giúp việc thấy anh thì vội xếp thành hai hàng dài ở hai bên, cung kính cúi đầu.
Thím Trần đi theo sau anh, nói: "Cậu chủ, cô chủ đang ở trong phòng ạ."
Bước chân Phó Liên Ngạo hơi khựng lại, sau đó không nói gì mà tiếp tục bước đi.
Anh bước ngang qua phòng của hai người, đi thẳng đến thư phòng. Ánh mắt không tự chủ liếc nhìn cánh cửa gỗ đang hé mở một khoảng nhỏ.
Mọi người cảm thấy Phó Liên Ngạo dường như có chút bất thường. Trước đây, cho dù có khó gần cỡ nào, anh cũng sẽ không biểu hiện ra sự xa cách và thờ ơ đến thế này.
Hơn nữa, vì sao anh lại không hỏi han gì tới tình hình của cô chủ? Mặc dù thắc mắc nhưng họ cũng không dám làm liều mà hỏi anh, sợ sẽ chọc cho anh tức giận.
Liễu Dung Nghiên ngồi trước bàn trang điểm, chải chuốt mái tóc thật cẩn thận. Cô mặc chiếc váy ngủ màu tím nhạt làm nổi bật nước da trắng nõn và dáng người mảnh khảnh.
Cô mở cửa phòng, đi về phía hành lang bên trái, dừng chân trước cửa thư phòng. Cô nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong truyền ra tiếng nói lịch sự mà xa cách: "Vào đi."
Ngay khi Liễu Dung Nghiên bước vào, khuôn mặt vốn đang thả lỏng của anh trở nên lạnh lùng và vô cùng khó chịu.
Anh day day mi tâm, không cho cô nổi một ánh mắt. Tầm nhìn của anh rơi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-den-nghien/2545031/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.