“Liên Ngạo, tay của anh bị sao vậy?”
Liễu Dung Nghiên hoảng hồn đứng bật dậy, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng khi nhìn thấy bàn tay đẫm máu của anh.
Phó Liên Ngạo cúi đầu, lặng im không nói gì, khóe môi anh giật giật, run rẩy. Ánh mắt va phải khuôn mặt tái nhợt của Diệp Mộc Ánh.
Anh ngồi xuống ghế, trầm mặc hồi lâu, sau đó mới cất lời: “Ánh Ánh, cô ta trở về rồi. Em từ bỏ đi.”
Có cố gắng bao nhiêu cũng không lay nổi một kẻ mắt mù tim cũng mù.
Kết quả chỉ khiến bản thân đau đớn, mình đầy thương tích mà thôi.
Diệp Mộc Ánh cúi gằm mặt, nước mắt tuôn rơi, không một tiếng động mà lắc đầu.
“Em buông không nổi.”
Nếu tình cảm dễ dàng buông bỏ đến thế thì có lẽ trên đời đã không xuất hiện nhiều trái tim vì tình mà tan vỡ.
Biết rõ là bản thân sai lầm, chọn phải con đường không đúng nhưng lại như tâm ma đeo bám cả đời, không cách nào cắt đứt nổi.
Phó Liên Ngạo còn muốn nói gì đó, Liễu Dung Nghiên vội can ngăn anh lại, lắc đầu ý bảo anh đừng nói nữa.
Cô vỗ vai Diệp Mộc Ánh, đỡ cô ấy đứng lên.
Xe của Phó Liên Ngạo đã ở bên ngoài từ lâu, tài xế thấy cả ba bước ra thì liền mở cửa xe.
Đêm ấy, Diệp Mộc Ánh tạm thời ngủ ở nhà của hai người.
Liễu Dung Nghiên không yên tâm để cô ấy ở một mình, bèn nói với Phó Liên Ngạo sẽ sang phòng khách ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-den-nghien/2545020/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.