Hành trình giúp đỡ những nạn dân trong vụ động đất kết thúc sau hơn ba tuần. Ngày mà đội cứu trợ lên máy bay trở về nước, hàng ngàn người dân đã tới sân bay để tạm biệt bọn họ.
Liễu Dung Nghiên và Diệp Mộc Ánh lưu luyến ôm từng đứa trẻ mà bọn họ đã chăm sóc trong suốt thời gian qua. Quả thực không nỡ rời đi, nhưng cuộc sống người dân đã ổn định, họ cũng cần quay về vì việc học còn dang dở.
Rosian khóc nức nở, ôm chặt Liễu Dung Nghiên, cô bé nói: “Chị Eilise, sau này em còn có thể gặp chị và chị Irly không?”
Cô ngồi xuống trước mặt cô bé, mỉm cười dịu dàng, ánh mắt ôn hòa trìu mến: “Dĩ nhiên là có thể rồi. Rosian phải chăm chỉ học tập, ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ. Lúc nào nhớ bọn chị thì gọi vào số điện thoại mà trước đây chị đã cho em đấy. Biết không?”
“Em sẽ nhớ hai chị lắm!”
Sân bay tràn ngập trong không khí buồn bã và luyến tiếc. Không ai mong muốn hai cô gái rời khỏi vùng đất Nam Phi này. Sự xuất hiện của hai người họ giống như những bông tuyết trắng bỗng nhiên rơi xuống đất nước khô nóng và cằn cỗi, tưới mát tâm hồn nhiều người.
Nhưng cho dù có không muốn ra sao thì những người dân nghèo ở đây cũng chẳng thể níu kéo được.
Tại sân bay Lăng Thành.
Ngoài dự đoán của bọn họ là bên ngoài có rất nhiều phóng viên đến từ hàng chục công ty truyền thông khác nhau. Chưa kể đến là dòng người chen chúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-den-nghien/2544992/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.