Nhiếp Trầm mở cửa đi vào, cô gái ngồi trên giường bệnh vẫn lặng im nhìn ra cửa sổ, ngay cả sự xuất hiện của người khác cũng không làm mạch suy tư của cô bị cắt đứt.
Quả thật sự việc xảy ra quá đột ngột khiến tất cả mọi người không kịp trở tay. Với tình hình hiện tại của Phó Liên Ngạo, cũng không thể làm lỡ dở cuộc đời của cô gái này nữa.
Có đôi lúc, không phải cứ yêu thì mọi thứ đều thuận theo bản thân.
Dòng hồi tưởng kia kéo dài rất lâu, nhưng từ đầu đến cuối Liễu Dung Nghiên vẫn không cách nào nhìn thấy rõ gương mặt của người đàn ông ấy.
Tất cả chỉ là sự mờ ảo, được vây kín bởi lớp sương mù dày đặc.
Hình bóng của anh tựa như rất gần nhưng lại xa xôi vô cùng.
Ánh mặt trời chói lọi ngoài kia cũng không cách nào xua tan được sự u ám và lạnh lẽo bên trong phòng bệnh.
Nhiếp Trầm đến bên cạnh cô, rũ mắt, đặt nhẹ tay lên vai cô, cất giọng ôn hòa: “Em dâu…”
Liễu Dung Nghiên máy móc quay đầu nhìn anh ta, chỉ khẽ gật đầu, vẫn không nói một lời nào.
Cô nhận ra được tất cả mọi người, lại không thể nhớ được người đàn ông mà mình từng yêu. Cảm xúc vẫn còn đấy, anh giờ đang nơi đâu?
Thời gian gần đây Nhiếp Trầm không có lấy một ngày được yên giấc, sắc mặt cũng không tốt là bao. Quầng thâm mắt hiện rõ, đôi mắt tăm tối lạ thường.
Cô đột nhiên mở miệng, nhưng âm thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-den-nghien/2544966/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.