Liễu Dung Nghiên lê thân xác nặng nề, ướt sũng vì tuyết tan quay trở về nhà. Cảnh vật nơi đây, mỗi thứ đều khiến cô nhớ về nỗi ám ảnh trong cơn ác mộng hàng đêm, về vụ tai nạn kinh hoàng xảy ra ở vách núi.
Phương Miên nhìn thấy cô thì rùng mình kinh hãi, bàn chân của cô be bét máu. Từng bước đi của cô lại in lên mặt đất giấu chân đỏ tươi.
Cô ấy lập tức chạy đến, đỡ lấy thân thể đang ngã khuỵu xuống nền đất của cô. Cả người cô gái trong lòng lạnh buốt, nước da nhợt nhạt tái xanh. Phương Miên chưa từng khóc, nhưng thử hỏi ai nhìn thấy người mà mình xem như chị em gặp phải chuyện này lại không đau lòng cho được.
“Mình rõ ràng đã nhìn thấy… người đàn ông đó ở trong bức ảnh kia…”
“Miên Miên… không phải ảo giác đâu… thật sự là người ấy mà…”
Phương Miên mím chặt môi, không nói nên lời. Cô ấy đặt tay lên vai Liễu Dung Nghiên, nhẹ nhàng vuốt ve trấn an, nhưng cũng không kiềm chế được sự run rẩy từ tận đáy lòng: “Nghiên Nghiên, cậu đừng như vậy…” Phương Miên rũ mắt, hai mắt rưng rưng, nhỏ giọng nói: “Nghiên Nghiên, nên thoát ra rồi.”
Đầu óc Liễu Dung Nghiên hoàn toàn trống rỗng, chìm trong sự hoảng hốt và sợ hãi tột cùng. Giống như vực thẳm giam cầm trái tim con người, khí lạnh tràn vào phổi dẫn đến hít thở không thông.
Trong bóng tối, người đàn ông rũ mắt nhìn cô, móng tay ghim chặt vào da thịt đến nỗi bật máu. Con ngươi vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-den-nghien/2544962/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.