"Liên Ngạo, anh có cảm thấy Ánh Ánh có hơi kì lạ không?" Liễu Dung Nghiên nằm trong lòng anh, bàn tay vân vê từng ngón tay thon dài của anh, cô khẽ hỏi.
Phó Liên Ngạo hơi nhíu mày trong chốc lát nhưng nhanh chóng vỗ vai cô trấn an: "Đừng suy nghĩ nhiều. Con bé không sao đâu."
"Nhưng mà ban nãy con bé nói rất nhiều câu khiến em thấy lo lắm."
"Không sao đâu, tính cách Ánh Ánh thường như vậy mà." Phó Liên Ngạo an ủi cô, lại ôm chặt cô trong ngực, nhưng ánh mắt anh dường như không hề có tiêu cự, u tối, lạnh lẽo.
Ngày hôm đó sợ rằng Ánh Ánh đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh và Cố Trì Thương rồi.
Khuôn mặt cô ỉu xìu, ngước mắt lên nhìn anh, khẽ nhéo má anh một cái: "Anh còn nói không lo lắng, xem tâm trạng của anh xấu hẳn đi rồi kìa."
Phó Liên Ngạo cười nhẹ, vuốt ve mái tóc của cô, giọng điệu nhẹ nhàng: "Có thể là chuyện liên quan đến Cố Bắc Lãng."
"Ánh Ánh vẫn luôn rất nặng lòng với cậu ta."
Liễu Dung Nghiên bật dậy từ vòng tay anh, vẻ mặt lộ ra sự tức giận và đau lòng: "Anh ta không xứng với tình cảm của con bé chút nào, rõ ràng..." Nói đến đây, cổ họng cô nghẹn lại, uất ức mà nói: "Ánh Ánh tốt đẹp đến vậy, ngoan ngoãn như thế. Vậy mà anh ta lại..."
Cảm xúc vốn dĩ đang vui vẻ của anh tụt hẳn xuống, nhắc đến chuyện của Diệp Mộc Ánh, anh không thể nào thôi xót xa.
Đứa trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-den-nghien/2544943/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.