Lục Yên thắc mắc hỏi: “Cậu tự học nấu ăn sao?”
Bản thân học ở chỗ chính quy trả học phí bộn tiền, cô tò mò đối phương được ai truyền thụ mà giỏi giang như vậy.
Tuy nó ngon nhưng cô không dám ba hoa, đồ ăn với Lục Yên cực kỳ quan trọng.
Trương Ngạn Duy đáp hai chữ ngắn gọn: “Trên tivi.”
“Đảm từ việc nhà đến việc bếp, lợi hại lợi hại.” Lục Yên kính cẩn nghiêng mình nói.
Thứ Đinh Băng Băng đang ăn từ cách bày trí đã thấy khó nuốt, Lục Yên đau xót gắp bánh bao cho đối phương, nguyên nhân chính là vì cái bụng đã to căng sắp lăn được rồi.
Cô ta cắn một miếng, đôi mắt mở to kinh ngạc: “Cái này thật sự là cậu tự làm sao, ngon quá!”
Trương Ngạn Duy giữ nét lạnh nhạt trên gương mặt, hắn không phải khiêm tốn, đối với người khác câu vừa rồi không có ý nghĩ gì cả.
Thái độ này quá rõ ràng, người mới đến như Lục Yên còn nhận ra, huống hồ đó là Đinh Băng Băng học cùng một năm trời.
Cô dùng ngón tay khẽ chọc vào vai hắn, cố ý nhắc nhở.
Trương Ngạn Duy nhẹ nhàng thả ra hai chữ: “Cảm ơn.”
Lời nói tuy không đến nổi nhưng cứ thấy thiếu mất vài phần cảm xúc, từng cử chỉ của hắn đều tỏa ra nét thanh lịch, khí chất khó tả. Dường như giống với một người có quản thúc đặc biệt, tựa với thân chủ bị ông bà Lục giam giữ tự do.
Điểm khác biệt có lẽ giữ được nét riêng của mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-danh-cho-anh/2852847/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.