“Hai người… Thân như vậy sao?” Lục Yên cảm thấy tò mò hỏi tiếp “Đó là vị cao nhân nào vậy?”
“Trò chuyện được vài câu, không thân lắm cũng chưa xuất đầu lộ diện nhưng có lượng theo dõi lớn trên mạng xã hội.” Bình Tây Tây khẳng định “Đứng về phe chúng ta nhất định là người tốt.”
Tiếng chuông vô tình lọt vào điện thoại, âm thanh huyên náo dần dần trở nên trật tự.
Cô ta gấp gáp nói: “Hết giờ giải lao rồi, tạm biệt.”
Lục Yên bắt đầu tò mò về vị cao nhân giúp đỡ mình trong thời gian qua. Trên mạng xã hội dáng vẻ của người đó giữ đúng chuẩn mực, cô không nghĩ chiếc điện thoại mua giúp Bình Tây Tây có vấn đề, có lẽ thực sự là người tốt.
“Cậu đưa tôi về thì tiếp tục công việc sao?” Lục Yên quay sang hỏi.
Dáng vẻ tập trung của Trương Ngạn Duy hệt như trên lớp.
Hắn sở hữu dáng mắt sâu vừa nhìn liền để lại ấn tượng khó phai, ẩn chứa sự quyến rũ nhưng chính nó là vấn đề lớn. Khi hắn không cười thì đặc biệt lạnh lùng, tạo cảm giác khó gần. Thoáng nhìn đem đến cảm giác không vui vẻ, một chút đượm buồn.
“Đúng vậy.” Ánh mắt vẫn giữ ở phía trước, hắn đáp.
Cả hai vào bệnh viện từ khi trời đứng bóng, đến lúc về có thể ngắm hoàng hôn, sắp lên dốc cầu Lục Yên đột nhiên lên tiếng: “Có thể chậm một chút không, tôi muốn chụp một bức ảnh.”
“Có thể.” Hắn nhanh chóng đáp ứng, tốc độ khi lên giữa cầu khá chậm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-danh-cho-anh/2852838/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.