Bóng dáng trắng trên màn hình di chuyển nhanh như một cơn gió, nhanh đến nỗi Nam Thiệu Hàn và mọi người xem cũng không nhìn rõ được mặt.
"Em dâu sao? Thân thủ tốt như vậy à?" Nam Hi An tán thưởng nói.
Nam Thiệu Hàn lạnh nhạt nói "cô ấy là vệ sĩ cấp một".
Nam Hi An nhận ra, hắn đã quên mất thân phận vệ sĩ của Tô Mặc, nói không chừng thân thủ của cô còn tốt hơn cả hắn.
Nhìn Tô Mặc dễ dàng tiếp cận hạ gục kẻ địch, mới đầu mọi người còn cảm thấy do cô may mắn nhưng từ từ mỗi nơi cô đi đến đều là vị trí của kẻ địch, nếu đây là may mắn thì sự may mắn này cũng quá bá đạo đi.
"Em trai, chuyện này..." Nam Hi An nhìn Nam Thiệu Hàn tò mò muốn hỏi.
Nam Thiệu Hàn không nói gì, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp trên màn hình.
Ba Nam cũng sốt ruột hỏi "tiểu Hàn, đây rốt cuộc là chuyện gì, sao tiểu Mặc có thể biết được vị trí của mấy người kia?".
Nam Thiệu Hàn vẫn im lặng, không phải hắn không muốn trả lời mà là chính hắn cũng không biết được câu trả lời. Đây không phải lần đầu tiên, trước đây khi ở mê cung, Tô Mặc cũng dễ dàng nhìn ra được vị trí của kẻ địch. Rốt cuộc cô còn bí mật gì mà hắn không biết.
Thấy Nam Thiệu Hàn không trả lời, ba Nam đành nói "dù gì con bé cũng là người bảo vệ mẹ con, nhớ đối xử tốt với con bé".
Nam Thiệu Hàn gật đầu với ba Nam, những lời này thực chất không cần ông phải nói hắn cũng sẽ làm như vậy, cô là người phụ nữ duy nhất đời này hắn muốn bảo vệ.
_____________________________________________
Trong phòng ngủ, Nam Thiệu Hàn nhìn người phụ nữ nằm trên giường, ánh mắt không khỏi trở nên dịu dàng. Hắn đi đến ngồi cạnh cô, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ say, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, dù cô là ai, có như thế nào đi chăng nữa thì cũng là người phụ nữ của hắn.
Nam Thiệu Hàn nằm xuống ôm cô vào lòng, dịu dàng nói "ngủ ngon, người phụ nữ của tôi".
_____________________________________________
Khi Tô Mặc tỉnh dậy thì mọi chuyện ở cung điện đã được giải quyết xong, những kẻ đối đầu với Nam Hi An đều bị khai trừ, phủ của thân vương Join cũng bị niêm phong nhưng ông ta đã nhanh chóng trốn thoát. Ba Nam đã cho người truy nã ông ta, một ngày còn chưa bắt được người thì nỗi lo còn chưa được giải quyết.
Tô Mặc vừa tỉnh dậy, Nam Thiệu Hàn đã kêu người đem đồ ăn vào cho cô, nhìn đĩa tôm trước mắt, Tô Mặc cảm thấy vô cùng chán nản, cô ghét nhất là ăn tôm, bởi vì khi ăn cần phải bóc vỏ a.
"Như thế nào, không thích ăn, tôi kêu người đổi món khác cho em" Nam Thiệu Hàn nói rồi định quay sang kêu người hầu.
Tô Mặc nhanh chóng ngăn cản hắn lại "không cần phiền toái như vậy đâu, em ăn được", nói xong cô gắp một con tôm bỏ vào miệng nhai luôn cả thịt lẫn vỏ. Thịt tôm mềm dai rất ngon nhưng trộn lẫn với vỏ khiến cô nuốt vào liền mắc nghẹn muốn nôn ra.
Nam Thiệu Hàn ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt, thấy cô nghẹn muốn nôn hắn vội vỗ lưng cho cô, mặt tay đưa đến trước mặt Tô Mặc nói "nhả ra".
Thấy bàn tay to lớn không tì vết trước mắt, khiến Tô Mặc muốn nôn ra lại hoảng hốt nuốt vào. Nôn vào tay hoàng tử Anh, loại ưu đãi này cũng quá lớn rồi.
Thấy cô khó khăn nuốt vào, Nam Thiệu Hàn rằng giọng mắng "em là kẻ ngốc sao? Ăn tôm không biết bóc vỏ".
Tô Mặc nhăn mặt nói "phiền toái". Nam Thiệu Hàn nhìn cô thật lâu, hắn không nói gì nữa, cầm lấy đĩa tôm, từ tốn bóc vỏ từng con một sau đó cho vào bát của cô.
Tô Mặc nhìn chằm chằm động tác của hắn đến quên cả ăn, đây là lần đầu tiên trong đời cô được người khác bỏ vỏ tôm cho đấy, cảm động muốn rơi nước mắt đi.
Thấy Tô Mặc cứ nhìn mình chằm chằm mà không động đũa, Nam Thiệu Hàn lên tiếng "còn không ăn, muốn tôi bón cho em sao?".
Tô Mặc vội vàng gắp một con tôm cho vào miệng, cô còn chưa mặt dày đến mức đó đâu. Thịt tôm vừa ngọt vừa mềm, Tô Mặc không khỏi tán thưởng "được người khác bóc cho ăn đúng là ngon nhất".
Động tác bóc vỏ của Nam Thiệu Hàn dừng lại, hắn trầm giọng "em từng ăn tôm do người khác bóc?".
Tô Mặc vừa ăn vừa trả lời "sao có thể, anh là người đầu tiên a".
Nam Thiệu Hàn hài lòng gật đầu, tiếp tục công việc phục vụ.
Tô Mặc đột ngột dừng lại nhìn Nam Thiệu Hàn "anh từng bóc vỏ tôm cho người khác sao, thành thạo như thế?".
"Em nói thử xem?" Nam Thiệu Hàn hỏi ngược lại, người phụ nữ này rốt cuộc là nghĩ gì, hắn có thể hèn hạ đến mức bóc vỏ tôm cho người khác sao. Đầu thì nghĩ vậy nhưng tay vẫn không ngừng công việc.
Tô Mặc gật gật đầu nghĩ, đúng rồi, một người như Nam Thiệu Hàn sao có thể hạ mình bóc vỏ tôm cho người khác chứ. Càng nghĩ càng thấy đúng, tay cũng không quên gắp một con tôm bỏ vào miệng nhai nhai, thật ngon.
Không ai để ý người hầu đứng kế bên đã đổ đầy mồ hôi hột rồi, rốt cuộc là cần hắn để làm gì? Công việc hầu hạ đều bị chủ nhân giành hết rồi a.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]