Tô Mặc bình tĩnh hỏi "rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".
Tô Phong nói một cách rối loạn "cái đó, anh...tiểu Mặc...phòng anh...Hà Khuê".
Tô Mặc ghép lại những từ ngữ cuối cùng cũng hiểu "bạn cùng phòng của anh là Hà Khuê".
Tô Phong gật mạnh đầu, anh cũng không dám tin là sự thật, đây là sự may mắn thần tiên gì a. Lúc đầu anh còn nghĩ sẽ chung phòng với một người đàn ông nào đó không ngờ vừa vào cửa lại nhìn thấy Hà Khuê đang sắp xếp đồ, cô ấy thấy anh thì mỉm cười chào hỏi, anh cứng ngắc đáp lại, rồi đi tới ngồi đơ trên giường đại não trống rỗng không nghĩ được gì để bắt chuyện với cô, cuối cùng không chịu nổi liền mở cửa phòng lao đến tìm Tô Mặc giúp đỡ.
Tô Mặc nói "đây không phải là chuyện tốt sao? Anh có thể dễ dàng thân cận với cô ấy"
"Anh...anh...anh.."Tô Phong mấp máy cả buổi trời cũng khôn nói được gì.
Tô Mặc nheo mắt nhìn anh hỏi "đừng nói là anh ngại ngùng?". Tô Phong gãi gãi tóc không nói gì, cô trừng mắt nhìn, anh đúng là không biết xấu hổ mà.
"Anh nên làm gì mới phải?" Tô Phong dè dặt hỏi.
Tô Mặc lạnh nhạt trả lời "cái gì nên làm thì làm".
"Cái gì nên làm thì làm sao" Tô Phong vô thức lặp lại lời của Tô Mặc, trong đầu suy nghĩ đến một số diễn cảnh không thể tả nổi.
"Nếu không còn gì thì em đi nghỉ ngơi đây" nói xong không đợi Tô Phong đáp lại, cô đã quay vào phòng, đóng cửa, đuổi khách.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-cua-trum-buon-vu-khi/2450457/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.