Sau hai ngày nghỉ ngơi thì cuộc tuyển chọn bắt đầu diễn ra. Nội dung của vòng đầu tiên, tất cả các vệ sĩ sẽ được đưa đến một hòn đảo hoang thuộc sở hữu của tổ chức. Mỗi vệ sĩ sẽ được cung cấp hai khẩu súng và ba băng đạn màu, mỗi băng có mười viên. Một người bị trúng quá ba viên đạn sẽ bị loại khỏi cuộc thi, và lập tức lên phi cơ rời khỏi đảo. Sau hai ngày, những người còn sống xót sẽ tiếp tục tiến vào vòng hai. Trong vòng này, thường thì những người yếu một chút sẽ tìm nơi trú ẩn, ít đụng mặt những người khác, chờ cho hết thời gian. Còn những vệ sĩ cấp một như Tô Mặc chắc chắn sẽ cầm súng đi săn mồi. Nhưng đó cũng chỉ là nói những người cấp một giống Tô Mặc thôi, còn Tô Mặc hiện tại thì với đôi mắt dị năng của mình, cô dễ dàng tìm được một nơi lý tưởng không người, thoải mái nằm nghỉ ngơi ở đó.
Không biết là do Tô Mặc quá lơ là hay là quá mệt mỏi mà khi cô giật mình mở mắt ra thì Senny đã ngồi bên cạnh, Tô Mặc hơi sửng sốt, trước giờ cô là một người rất nhạy cảm, chỉ cần một người đến gần cô trong vòng mười mét thì không có việc cô không phát hiện ra. Vậy mà hôm nay, cô thế nhưng không cảm nhận được Senny đang đến gần mình.
"Tô Mặc, cô lơ là quá rồi" Senny cười nói, không có một điểm nào coi Tô Mặc là kẻ địch.
Tô Mặc trầm mặc một lúc, cô đúng là quá thiếu cảnh giác rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-cua-trum-buon-vu-khi/2450453/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.