Tô Mặc nói "là anh kêu cô ta đến phục vụ".
Nam Thiệu Hàn đơ người, sau đó liền hiểu ra mọi chuyện, đột nhiên anh nở một nụ cười, một nụ cười chân chính. Tô Mặc nhìn, cũng không hiểu tại sao anh lại cười, hơn nữa còn có vẻ rất vui.
Nam Thiệu Hàn nhẹ nhàng nói "Em đang ghen?".
"Người đàn ông của tôi chạm vào người phụ nữ khác, tôi còn không được ghen sao?" Tô Mặc đầy lửa giận.
Nam Thiệu Hàn nằm cằm Tô Mặc, để cô nhìn thẳng vào mắt mình "ngu ngốc, là đến phục vụ em".
Tô Mặc trợn mắt "phục vụ tôi?".
Nam Thiệu Hàn đột ngột thâm trầm nói "chẳng lẽ em hi vọng mỗi lần tôi đi ra ngoài, đám đàn ông kia sẽ hầu hạ em". Anh áp sát tai cô "Tôi cũng sẽ ghen".
Tô Mặc tức giận nói "Vậy rốt cuộc lúc nảy anh xin lỗi là vì chuyện gì?".
Nam Thiệu Hàn bình tĩnh trả lời "vì làm cho em hiểu lầm".
Tô Mặc rốt cuộc cũng không hiểu nổi trong đầu người đàn ông này nghĩ gì nữa, lúc đó rõ ràng anh cũng không biết chuyện gì xảy ra thế mà anh lại có thể xin lỗi một cách chân thành như vậy.
Nam Thiệu Hàn hỏi "hết tức giận?".
Tô Mặc trừng mắt nhìn anh, anh cũng không có lỗi, cô lấy cớ gì tức giận chứ.
Nam Thiệu Hàn cũng không ngờ một chuyện nhỏ lại khiến Tô Mặc hiểu lầm lớn như vậy, thiếu chút nữa...thiếu chút nữa là đá anh rồi.
Chủ quản đứng bên cạnh thầy hai vị chủ nhân của mình cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-cua-trum-buon-vu-khi/2450436/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.