Nam Thiệu Hàn dẫn đầu bước vào sảnh chính, còn chưa đi vào thang máy đã bị vài hộ vệ ngăn lại "Nam lão đại, bộ trưởng Hoàng nói lần bàn chuyện này không được dẫn người không cần thiết vào".
Cảm người Nam Thiệu Hàn toả ra khí lạnh, sau đó ôm eo Tô Mặc "người phụ nữ của tôi, không thể không mang theo, đây là nhượng bộ cuối cùng".
Tên hộ vệ hơi khó xử nhưng vận bậc bộ đàm liên hệ với cách trên, đem những lời của Nam Thiệu Hàn nói lại một lần.
Đầu dây bên kia hừ lạnh "chỉ là một người phụ nữ, cứ để hắn mang theo chôn cùng" nói xong liền cắt đứt liên lạc.
Bạch Nhất Bạch Phong cùng những thuộc hạ khác chỉ có thể ở lại sảnh chính chờ đại.
Nam Thiệu Hàn và Tô Mặc vào thang máy lên thẳng tầng cao nhất của toà tháp, Tô Mặc cứ cảm thấy thang máy giống như có vấn đề, chạy chậm như vậy, phải mất hơn năm phút mới có thể lên đến tầng cuối cùng.
'Đinh' thang máy mở ra, Tô Mặc và Nam Thiệu Hàn bước ra ngoài, bên ngoài là một không gian rộng lớn xung quang được bảo phủ bởi những tầng kính cách âm, nhìn có vẻ không dầy cho lắm cũng không biết sài có tốt không.
Phòng rất rộng rãi nhưng không có vật dụng gì ngoài một bộ bàn ghế, một người đàn ông trung niên chờ sẵn trong phòng cười nói "Nam lão đại, hoang nghênh hoang nghênh".
Nam Thiệu Hàn không hề cho ông ta mặt mũi, cứ thế ôm Tô Mặc đi ngang qua ông ta ngồi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-cua-trum-buon-vu-khi/2450349/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.