Tô Mặc liên lạc để Bạch Phong dẫn thuộc hạ đi khỏi khu vực nguy hiểm sau đó đó điều Hắc Tĩnh lái phi cơ tới, mọi việc được cô điều khiển một cách hoàn hảo đến bất ngờ, nếu là Tô Mặc trước kia thì đây không phải là gì to tác nhưng Tô Mặc của hiện tại lại là một người mất trí nhơ. Nam Thiệu Hàn cảm thấy mình đã nhặt được một bảo bối vô cùng quý giá.
Chuyện còn lại của Hoàng Tôn giao cho Nam Hi An giải quyết, Tô Mặc và Nam Thiệu Hàn sáng hôm sau liền quay lại Mỹ.
Cửa tiệm của tiêu Giao bị đẩy vào.
"Tiểu Trình".
Tiểu Trình nghe tiếng gọi quen thuộc liền vui mừng quay người lại.
"Mẹ ơi" tiểu Trình chạy tới nhào vào người Tô Mặc.
"Tiểu Mặc, mừng em trở lại" Tiêu Giao lên tiếng.
Tô Mặc nói "chị Tiêu cảm ơn chị đã chăm sóc cho tiểu Trình, đã làm phiền chị rồi".
Tiêu Giao cười "nói gì vậy, tiểu Trình rất ngoan đó".
Tiêu Giao nhìn người đàn ông bên cạnh Tô Mặc, nhìn một cái liền nhận ra thân phận của anh, tiểu Trình chính là một bản sao y hệt anh ta.
Tô Mặc lên tiếng giới thiệu "chị tiêu đây là ba của tiểu Trình, khụ, tính ra thì chính là em chồng của chị".
Tiêu Giao nghe nói vậy có chút ngượng ngùng "được rồi đừng nói chuyện xa như vậy".
Trong lúc Tô Mặc và Tiêu Giao nói chuyện thì hai con người kia mắt lớn mắt nhỏ bắt đầu đánh giá nhau.
"Ba ba?" tiểu Trình tò mò lên tiếng gọi thử.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-cua-trum-buon-vu-khi/2450344/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.