Phương Hạo và Nam Thiệu Hàn đã hoà bình một thời gian dài, nước sông không phạm nước giếng nhưng có một số chuyện Phương Hạo vẫn không thể nhường nhịn được.
“Rốt cuộc là anh muốn gì?” Nam Thiệu Hàn bình tĩnh hỏi dù mấy lô hàng gần đây liên tục bị Phương Hạo chặn lại.
Phương Hạo vò đầu bức tóc “Anh còn không biết sao?”.
Nam Thiệu Hàn lên tiếng “Nói”.
“Trả Lý Nhã lại cho tôi” Phương Hạo gào lên.
Mặc dù hắn và Lý Nhã đã làm lành nhưng cứ năm ba ngày thì cô lại chạy đến chỗ của Tô Mặc, nói gì mà để bù đắp lỗi lầm. Hắn cũng thấy cũng không có gì vô lý dù sau cứ để cô ở nhà mãi thì cũng sẽ buồn chán. Nhưng lần này không ổn rồi, gần một tháng mà Lý Nhã vẫn chưa chịu về, hắn cũng đã mặt dày đề nghị muốn ở lại chỗ của Nam Thiệu Hàn nhưng tên kia nào có đồng ý.
Nam Thiệu Hàn nhíu mày “Tôi cũng không có trói chân cô ta” hắn sẽ không làm mấy chuyện hèn hạ đó.
Phương Hạo liền cười lấy lòng “Tôi biết là Nam lão đại sẽ không làm mấy chuyện vô lương tâm này, nhưng mà anh chỉ cần anh nói với Tô Mặc bảo Lý Nhã về thì cô ấy chắc chắn sẽ về”.
Nam Thiệu Hàn nói “Không cần, Tô Mặc tự có chủ ý của mình, tôi sẽ không ép buộc”.
Phương Hạo trợn mắt, hắn chỉ nhờ Tô Mặc nói một câu, như thế nào mà trở thành ép buộc cô ta rồi.
Hết cách, Phương Hạo đành đưa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-cua-trum-buon-vu-khi/2450294/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.