Mà lúc này ở chỗ của Nam gia.
Người phụ nữ đứng đối diện gương nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân.
Trương Kỳ giơ tay chạm vào hình ảnh trong gương, đây rõ ràng là khuông mặt cô ta vô cùng căm ghét, hận đến mức muốn phá huỷ đi nó. Nhưng lúc này cô ta lại vô cùng yêu thích, thậm chí còn mang ơn khuông mặt này.
Trương Kỳ không nghĩ chuyện tốt như này lại có thể rơi trên người mình. Bây giờ có chết thì cô tay cũng không muốn quay lại như trước kia nữa.
Trương Kỳ bắt đầu ngắm nhìn căn phòng rộng lớn, đầy ấp những món đồ xa xỉ mà cô ta chỉ thấy trên tivi, đúng là dễ khiến cho người khác ranh tị mà, nhưng từ giờ những thứ này đều thuộc về cô ta rồi, kể cả người đàn ông kia.
*Cạch*
Cửa phòng được đẩy vào, người đàn ông với vẻ khuôn mặt như được điêu khắc bước vào.
Nam Thiệu Hàn nhẹ giọng lên tiếng:
"Sao hôm nay dậy trể vậy, mệt trong người à?".
Trương Kỳ ngơ ngác trước sự dịu dàng cô Nam Thiệu Hàn.
Nam Thiệu Hàn thấy Tô Mặc ngồi im trên giường liền tiến lại nhưng khi chỉ cách cô một bước chân thì dừng lại, một cảm giác xa lạ khiến hắn không muốn chạm vào cô.
Trương Kỳ lúc này mới ý thức được bản thân đã là Tô Mặc, không thể để người khác nhìn ra sở hở đươc.
"Ừm, vừa này chóng mặt một chút, bây giờ thì không sao rồi".
Nam Thiệu Hàn nghe vậy không những không bớt căng thẳng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-cua-trum-buon-vu-khi/2450277/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.