Thời tiết đang dần về chiều dưới những khu rừng kia đã bắt đầu tối dần , vì trong rừng nên ánh sáng mặt trời dần mất nhanh hơn.
Trong một khu rừng rầm lớn và ở một nơi nào đó có hai hình ảnh đang ở trong tình thế rất là kỳ lạ , nếu nhìn kỹ lại thì Dương Vũ Hàn và Trần Gia Hân đang treo lơ lửng trên vách núi .
Dương Vũ Hàn liền xung quanh một lác , hắn ước tình nếu bây giờ cứ ở tư thế này mãi không phải là cách hay .
" Chúng ta sẽ rơi tự do xuống dưới sẽ không sao đâu ! Em hãy tin tôi !"
Khi lời nói của Dương Vũ Hàn vừa phát ra và truyền vào tài Khả Hân , cô đang ở với tình huống như thế này rất hoảng sợ nhưng mà khi nhìn vào ánh mắt Dương Vũ Hàn liền có một niềm tin tường không thể dùng từ nào diễn tả được .
" Được !"
Khi nghe được lời nói của Khả Hân , Dương Vũ Hàn nhanh chóng buông đầu ta đang báo vào dây leo kia , hai người đang rơi tự do xuống nhưng nhìn phía dưới có những dây leo đang bao quanh rất chằn chịt .
Khi rời gần xuống dưới thì Dương Vũ Hàn liền đẩy cơ thể Khả Hân lên phía trên hình như là nằm phía dưới thân dễ đỡ cho Khả Hân .
Trong phút giây này Khả Hân thật sự cảm thấy rất ấm áp bỡi gì tình thế như ngàn cân treo một sợ tóc , nhưng mà như lời Dương Vũ Hàn đã nói cho dù trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-cua-ac-ma-2/2863796/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.