Dương Vũ Hàn liền thể hiện tài năng của mình, trong phút chốc thì hắn đã dựng lên một chiếc lều nhỏ xinh dành cho hai người.
Trần Khả Hân hít sâu một hơi rồi lại nhẹ nhàng nhìn Dương Vũ Hàn mở miệng.
" Vũ Hàn, không khí thoáng mát và dễ chịu như thế này chúng ta nói một chút chuyện được không?"
Dương Vũ Hàn đôi tay vẫn nấu vài món ăn cho cô miệng lại thản nhiên nói.
" Em nói đi, nếu biết gì thì anh sẽ trả lời với em!"
Trần Khả Hân nghiêm nghị nói.
" Em muốn biết quá khứ của anh? Tại sao anh và người nhà của mình lại không hợp như thế?"
Thân thể Dương Vũ Hàn rất bất giác khự lại vài giây rồi bình thản đáp.
" Quá khứ của anh rất giống em đều là trẻ mồi côi, nhưng em hơn anh một điều đó là em được trại mồ côi thu nhận, còn anh thì bị người khác vứt tại nghĩa địa được một ông già tâm thần cứu và nuôi dưỡng!".
Dương Vũ Hàn nhẹ nhàng cầm xiêng thịt đưa về hướng Trần Khả Hân nói.
" Cái tên Dương Vũ Hàn là tên của người chết, ông già điên đó cứ gọi anh là Dương Vũ Hàn nên anh lấy cái tên này luôn!"
Trần Khả Hân nghe xong lại thở dài một hơi chẳng biết nói sao nữa, cô bị người khác bỏ nhưng ít nhất còn có người nuôi dưỡng, còn về phần hắn thì thảm trong thảm nha!
Như vậy mới biết được rằng bảo Dương Vũ Hàn sống chung với mấy người đó là khó khăn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-cua-ac-ma-2/2863654/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.