Editor: Song Thy
“Anh đã trở lại………..” Gia Ý hướng góc sô pha rụt rụt.
Mới vừa tỉnh, lại trốn hắn giống như trốn quỷ, vừa rồi là ai treo ở trên người của hắn không buông?
Hoắc Chấn Dương không vui mà cau mi: “Cô gặp ác mộng.”
Lúc này Gia Ý mới hồi phục tinh thần, là, vừa rồi hình như cô gặp ác mộng rất khủng bố, nội dung cụ thể không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ chính mình rất sợ hãi, bốn phía đều là vực sâu, đi sai một bước liền thịt nát xương tan, đúng lúac này lại có một bàn tay duỗi tới, ôm lấy cô, đem cô bảo hộ chặt chẽ.
“Là……..Phải không?” Gia Ý lẩm bẩm.
“Cô cầu người không cần đẩy cô, kêu cứu mạng.” Màu mắt nam nhân trong ánh đèn mập mờ tựa hắc ám, như có điều suy tư.
Đẩy? Cứu mạng?
Chẳng lẽ………. ác mộng này liên quan đến việc cô bị té ở chân núi khu săn thú Hoàng Long Sơn? Chẳng lẽ chân tướng làm cho cô bị mất trí nhớ?
Gia Ý che đầu lại, cắn chặt môi dưới, cô cố nhớ lại, nhưng vẫn không nhớ ra sự việc trong cơn ác mộng kia!
Đối với người mất trí nhớ, rõ ràng biết mình từng có người nhà, nhưng lại không nhớ ra, đây chính là nổi thống khổ lớn nhất.
Càng muốn nhớ lại, thì đầu lại càng đau, tựa như bị cưa ra………
Mồ hôi Gia Ý vừa hết lại một gọt một giọt tuôn ra, sắc mặt ngày càng tái nhợt, như đang giãy dụa trong lóc xoay hồi ức của chính mình.
Hoắc Chấn Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-ba-sung-tieu-kieu-the-mat-tri-nho-cua-thu-tich/2080794/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.