Chương trước
Chương sau
Editor: Song Thy

“Anh đã trở lại………..” Gia Ý hướng góc sô pha rụt rụt.

Mới vừa tỉnh, lại trốn hắn giống như trốn quỷ, vừa rồi là ai treo ở trên người của hắn không buông?

Hoắc Chấn Dương không vui mà cau mi: “Cô gặp ác mộng.”

Lúc này Gia Ý mới hồi phục tinh thần, là, vừa rồi hình như cô gặp ác mộng rất khủng bố, nội dung cụ thể không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ chính mình rất sợ hãi, bốn phía đều là vực sâu, đi sai một bước liền thịt nát xương tan, đúng lúac này lại có một bàn tay duỗi tới, ôm lấy cô, đem cô bảo hộ chặt chẽ.

“Là……..Phải không?” Gia Ý lẩm bẩm.

“Cô cầu người không cần đẩy cô, kêu cứu mạng.” Màu mắt nam nhân trong ánh đèn mập mờ tựa hắc ám, như có điều suy tư.

Đẩy? Cứu mạng?

Chẳng lẽ………. ác mộng này liên quan đến việc cô bị té ở chân núi khu săn thú Hoàng Long Sơn? Chẳng lẽ chân tướng làm cho cô bị mất trí nhớ?

Gia Ý che đầu lại, cắn chặt môi dưới, cô cố nhớ lại, nhưng vẫn không nhớ ra sự việc trong cơn ác mộng kia!

Đối với người mất trí nhớ, rõ ràng biết mình từng có người nhà, nhưng lại không nhớ ra, đây chính là nổi thống khổ lớn nhất.

Càng muốn nhớ lại, thì đầu lại càng đau, tựa như bị cưa ra………

Mồ hôi Gia Ý vừa hết lại một gọt một giọt tuôn ra, sắc mặt ngày càng tái nhợt, như đang giãy dụa trong lóc xoay hồi ức của chính mình.

Hoắc Chấn Dương biết cô đang làm cái gì, đây là đang thương tổn chính mình, đôi mắt một thâm, kéo tay cô, lạnh giọng: “Đủ rồi!”

Một tiếng quát lớn, đem cô từ trong hồi ức kéo ra, rốt cuộc, cô nằm liệt trên sô pha, thần sắc khôi phục, lại bắt đầu phát ngốc.

Tựa như thỏ con bất lực.

Hoắc Chấn Dương cúi thân xuống, đem âu phục của chính mình bao lấy cô gái đang run bần bật, còn chưa chờ Gia Ý phản ứng lại đã đem cô bế lên theo kiểu công chúa, bước lên lầu hai.

Một lúc sau Gia Ý mới phản ứng lại, muốn thoát xuống, vừa nắm đôi bàn tay trắng như phấn muốn gõ lồng ngữ hắn, lại bị ánh mắt khiếp người của hắn nhìn chằm chằm, đành phải ngoan ngoãn, không nhúc nhích.

Hoắc Chấn Dương ôm Gia Ý đem vào phòng ngủ, đặt ở trên giường, liếc nhìn cô một cái thật sâu, ngữ khí tuy rằng rất bình thản nhưng lại tựa như ý chỉ của đế vương không cho ai cự tuyệt:

“Ngoan, ngủ. Không được lại nghĩ miên man.”

Gia Ý cũng ý thức được, nếu mạnh mẽ muốn nhớ lại, thân thể nhất định sẽ bị tổn thương nhưng mà cô chính là nhịn không được.

“Cô chỉ cần ngoan ngoãn, việc tôi đã hứa nhất định sẽ làm.” Hoắc Chấn Dương biết cách làm Gia Ý yên tâm, đơn giản chính là đáp ứng giúp cô tìm người nhà, tìm ra thân thế của chính mình.

Lời nói của nam nhân, giống như một liều thuốc an thần đem cô gái bình tĩnh lại, nhìn sắc mặt nam nhân quạng quẻ trước mặt, cắn cắn môi: “Anh nói.”

“Ân.” Một chữ đơn giản.

Sắc mặt Gia Ý dần dần hồng thuận, thật giống như tiểu hài tử được cho kẹo, rốt cuộc cũng ngoan ngoãn nẳm trên giường, mắt thấy nam nhân sắp rời khỏi phòng ngủ, lại bỗng nhiên nhớ tới gì đó, chống đỡ thân thể, nhược nhược mở miệng: “Chờ một chút.”

Bước chân nam nhân dừng lại, hơi hơi nghiêng đi nữ bên mặt tuấn mĩ tựa tiên nhân.

“Thôi giám đốc là bị anh điều đi kho hàng?”

Hoắc Chấn Dương gợi lên môi mỏng: “Nếu cô đồng ý, ngày mai tôi liền phái người phóng lời, mọi người trong JJ sẽ biết, cô là nữ nhân của CEO tập đoàn Hoắc thị. Không có người nào dám xem thường và khi dễ cô nữa.”

Quả nhiên là hắn.

Người nam nhân này, khẳng địng không phải sợ ai khi dễ cô, mà là sợ cô làm mất mặt mũi của hắn a.

Rốt cuộc, hắn là loại người tự đại, duy ngã độc tôn, nếu biết có người khi dễ bạn gái mình, khẳng định rất khó chịu.

Môi Gia Ý hồng diễm diễm nhuyễn nhuyễn: “Không cần……..Đồng sự trong công ty cũng không khi dễ tôi.”

Chính cô đưa ra điều kiện không thể nói cho người ngoài biết thân phận, bằng không lại phải mất mặt như vậy!

Trong mắt Hoắc Chấn Dương hiện lên một tia cười lạnh, còn ráng già mồm, tốt, liền xem tiểu dã miêu này có thể chống cự được đến khi nào, thân vừa chuyển, bước ra khỏi phòng ngủ.

Ngày hôm sau, khi Gia Ý đi làm, mới phát hiện tin tức cô không ngồi nổi xe, vì tiết kiệm tiền nên tan làm phải đi bộ về nhà, đã sớm truyền khắp bộ thị trường.

Khi vào công ty, cô liền phát hiện có đồng sự chỉ chỉ chỏ chỏ cô, tươi cười còn mang theo vài phần không nói nên lời.

Ngay từ đầu liền cảm thấy là lạ, chậm rãi, mới phát hiện có cái gì đó không thích hợp.

Đi đến chỗ ngồi trong văn phòng, Đường Ân Ân thở phì phì mà nói với cô thì cô mới hiểu được.

“Không cần phải nói, khẳng định là đám người của Kiều Mễ Na thả tiếng gió, thật là một đám bà tám nhiều chuyện, không có việc gì làm!” Đường Ân Ân liếc mắt Kiều Mễ Na tựa như lia hàng vạn dao nhỏ tới.

Xưa nay Kiều Mễ Na luôn cao cao tại thượng, lần này nghe chính mình bị mắng bà tám nhiều chuyện, mặt liền đỏ lên: “Đường Ân Ân, cô ai a?”

“Ai trả lời thì chính là người đó.” Đường Ân Ân cô mới không sợ cô ta, cô ta có tư cách gì để cô phải nịnh nọt chứ.

Kiều Mễ Na không muốn yếu thế trước mặt Đường Ân Ân, cắn chặt răng: “Liên quan gì đến cô! Cô là ai a? Đương sự còn chưa nói chuyện, cô là cảnh sát Thái Bình Dương à, cái gì cũng quản được!”

Mới đi làm được hai ngày, Gia Ý không nghĩ đem quan hệ đồng sự hủy bỏ, nhưng mắt thấy Đường Ân Ân đầy nghĩa khí trả thù giúp cô, cô cũng không thể ngồi đây làm người câm a. Liếc Kiều Mễ Na một cái, đem Đường Ân Ân kéo lại: “Có một loại người rãnh rỗi, chính sự không làm, một hai phải nhìn chằm chằm người khác tan làm đi xe hay đi bộ về, mình cũng không có biện pháp a, để cho người ta nhìn đi, mình xem mình là minh tinh bị paparazzi, nhìn chằm chằm là được.”

Lời này vừa ra, nhân viên trong văn phòng đều che miệng cười rộ lên.

Kiều Mễ Na bị Gia Ý châm chọc thành paparazzi, sắc mặt trướng đến hồng, xiết chặt quyền, không nghĩ tới nha đầu chết tiệt kia lại như vậy, nơi nào có thể nuốt nổi cục tức này, đang muốn phản kích, thì thấy phó tổng của công ty Cao Tử Minh tới, Kiều Mễ Na tạm thời nuốt tức giận lại, thay đổi một khuôn mặt tươi cười, cung cung kính kính: “Cao Phó tổng.”

Gia Ý cùng Đường Ân Ân cũng chạy đến đứng cùng các nhân viên khác.

Cao Tử Minh đã quá trung niên, mặc một thân âu phục hàng hiệu, lộ ra cái bụng mập, đôi mắt nhỏ có vài phần sắc mị, giờ phút này thanh thanh giọng nói: “Thôi giám đốc quản lí khu thị trường bị điều đi kho hàng, chắc mọi người đều đã biết.”

“Biết” Nhóm nhân viên đồng thời trả lời.

“Tạm thời khu thị trường không ai quản lý, tôi đã cùng Cố tổng thương lượng, tạm thời cử một người ở khu thị trường tiếp nhận, hỗ trợ công việc của Thôi giám đốc.”

Oa…Chuyện tốt này sẽ rớt trúng đầu ai đây a?! Nhóm nhân viên đều ghé tai lên.

Kiều Mễ Na môi đỏ một nhấp, tự tin tươi cười, ưỡn cao bộ ngực được độn mấy lớp lên.

Quả nhiên, ánh mắt Cao Tử Minh dừng ở trên người Kiều Mễ Na: “Mina, mấy tháng này, cô tiếp nhận chức vụ của Thôi giám đốc đi, bắt đầu từ hôm nay.”

Một tiếng ôn ào, hướng Kiều Mễ Na chúc mừng, chúc mừng, không dứt bên tai.

Sau khi Cao Tử Minh rời đi, vị trí của Kiều Mễ Na sôi sùng sục, bị tất cả mọi người vây quanh, đem Kiều Mễ Na nâng tới trời cao.

“Kiều Mễ Na này không biết là sử dụng thủ đoạn gì, mới có thể lên thay thế vị trí của Thôi giám đốc.” Đường Ân Ân bĩu môi.

Gia Ý không nói cái gì, tiếp tục vùi đầu vào công việc hôm qua chưa làm xong.

Ở trong lời ca ngợi nịnh hót của mọi người, Kiều Mễ Na nhìn thẳng cô gái đang xem văn kiện, đứng lên, cười nói:

“Gia Ý, hiện tại cô chắc là không có việc gì? Tôi có mấy hàng mẫu mới đưa ra thị trường, có khách hàng mới gọi đến nói muốn xem, cô giúp tôi đưa qua đi, nga đúng rồi, trong nữa giờ phải đưa đến nga!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.