Editor: Song Thy
Mọi người trong phòng khách nhìn theo tiếng nói phát ra.
Trên người Hoắc Chấn Dương mặc một bộ trang phục thủ công màu đen, vóc dáng cao lớn, đang đứng ở cửa, con ngươi trong đôi mắt thâm sâu hơi nghiêng đầu, dấu diếm sự sắc bén và bất mãn, giống như bình tĩnh trước cơn bão.
“Chấn Dương! Anh đã trở lại!” Ánh mắt Tưởng Mỹ Nghi sáng lên, chạy tới, vừa định ôm Hoắc Chấn Dương, liền phát hiện ánh mắt anh trầm xuống, tức khắc lùi tay về, chỉ chỉ Gia Ý, nhíu mày: “Mấy ngày nay anh và cô ta ở bên nhau?”
Vú Lý vốn tưởng thiếu gia sẽ kêu mang Gia Ý tiểu thư lên trên lầu, không nghĩ tới đôi môi Hoắc Chấn Dương cong lên hướng phía Gia Ý đi đến.
Gia Ý không kịp phản ứng, Hoắc Chấn Dương đã nắm cánh tay của cô, hướng Tưởng Mỹ Nghi: “Đúng.”
Chỉ đơn giản một tiếng “Đúng” đã khiến Vú Lý và La Quản Gia ngây người.
Sắc mặt Tưởng Mỹ Nghi thay đổi, lại không dám tin, trừng lớn mắt: “Cô ta…..Cô ta là gì của anh?”
“Biệt thự của tôi cũng vào được, cô nghĩ có thể là ai?” Hoắc Chấn Dương nâng tay, đem tay Gia Ý đến bên miệng, vô cùng lưu luyến mà khẽ chạm một chút, nhàn nhạt: “Đương nhiên là người của Hoắc Chấn Dương tôi.”
Gia Ý hít sâu một hơi, biến thái, là muốn lợi dụng mình tống cổ cô gái trước mặt sao? Giãy dụa muốn tránh thoát bàn tay anh ra.
Hoắc Chấn Dương trở tay nắm chặt, không cho cô cơ hội tránh thoát, lại tăng thêm vài phần sức lực, khuỷu tay thục mạnh, đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-ba-sung-tieu-kieu-the-mat-tri-nho-cua-thu-tich/18970/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.