Lâm Xuyên nhìn vẻ mặt cao ngạo của Kỷ Hiểu Hiểu, suy nghĩ một chút nhưng vẫn tiến lên mỉm cười bắt chuyện: "Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ nghỉ học."
"Tìm tôi có chuyện gì à?"
Trên mặt Kỷ Hiểu Hiểu là biểu cảm mỉa mai không hề che giấu khiến Lâm Xuyên cảm thấy có chút xấu hổ, cậu ta nhỏ giọng nói: "Sao lại nổi giận với tôi, trước đó tôi cũng đâu có gọi cậu là đồ mập..."
Lời nói quen thuộc khiến trái tim Kỳ Hiểu Hiểu run lên, cô cúi đầu nhìn lại đôi chân đã gầy như que củi của mình một chút, cười lạnh một tiếng: "Nhưng cũng không thấy cậu nói giúp tôi bao giờ."
"Ai bảo, hồi trước lúc cậu khóc, tôi đã cho cậu sô-cô-la mà."
"Đừng có nói nhảm, tôi sẽ không khóc vì chuyện vặt vãnh như thế." Kỷ Hiểu Hiểu lườm cậu ta một cái.
Cô trông thấy Trì Dụ đang từ cửa bước vào, nháy mắt liền cười tươi đứng lên, nhưng cậu cũng không cho cô nàng một ánh mắt.
Trì Dụ bước vào lớp nhìn thấy chiếc ghế bên cạnh mình vẫn còn trống liền chẹp miệng, lẩm bẩm: "Thế mà lại đi học muộn hơn mình."
Cậu vừa nói xong liền cảm nhận được một ánh mắt chằm chằm đặt lên người mình, cậu không kiên nhẫn quay đầu lại, cau mày nói: "Nhìn cái mẹ gì?"
Kỷ Hiểu Hiểu cũng không hề khó chịu, cô cười nói: "Vì cậu đẹp mắt!!!"
"Buồn nôn." cậu đáp lại.
Trước kia Phó Chỉ An đều đến giờ tự học buổi sáng rất sớm, nhưng hôm nay lại đến muộn hơn cả một khoảng thời gian. Trì Dụ dứt khoát nằm gục xuống bàn, ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-khong-ngung-nghi/251654/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.