Ánh đèn trên trần nhà chiếu vào lưng Trì Dụ.
Trên tấm lưng trắng trẻo là những vết thương xanh tím chồng chất, bọn côn đồ kia đúng là ra tay đủ ác. Lòng bàn tay Phó Chỉ An dính đầy dầu thoa nhưng anh chỉ đứng im không biết nên xoa dầu cho cậu như thế nào.
Mãi cho đến khi Trì Dụ không kiên nhẫn gọi anh, anh mới phản ứng lại, liền nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cậu.
Cảm nhận được đầu ngón tay lành lạnh của Phó Chỉ An, thân thể cậu nháy mắt có chút cứng đờ. Tay anh ấn lên vết thương trên lưng khiến cậu không tự chủ được hừ lạnh một tiếng. Phó Chỉ An nghe thấy liền dừng tay lại, nhíu mày nhìn cậu.
"Không đau." Trì Dụ chỉ cảm thấy lỗ tai nóng lên, cậu vươn tay lấy gối dựa đầu vào, giọng nói có chút lười biếng: "Ngứa..."
Căn nhà vắng lặng, chỉ có tiếng bước chân vọng lại từ nhà hàng xóm, còn có cả tiếng xức thuốc của Phó Chỉ An. Trì Dụ vùi đầu vào gối, cảm thấy trong lòng mình quá bồn chồn, trái tim trong lồng ngực đập không có quy luật, cậu sợ Phó Chỉ An nghe được nên đem gối đè lên ngực, nghiêng đầu thản nhiên hỏi anh: "Bao giờ chú Phó về nhà?"
"Chắc là sáng sớm."
Trì Dụ chớp mắt, tựa đầu lên trên cánh tay: "Hồi bé cũng thế."
Bất tri bất giác bôi hơi nhiều dầu, Phó Chỉ An nhìn xuống tấm lưng của Trì Dụ, có chút lúng túng rời mắt.
Thấy Phó Chỉ An không bôi nữa, cậu định đứng dậy, thì anh vươn tay đặt trên đầu cậu.
"Đừng lộn xộn." mặt Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-khong-ngung-nghi/251651/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.