"Cậu điên à, tự dưng chạm vào trán tôi."
[7]
Trực nhật lớp cũng phải tốn đến 3 tiếng đồng hồ.
Vương Tiêu đứng một bên nhìn Trì Dụ, cho dù cậu có đơn giản dùng cái chổi để quét sàn thì hắn cũng sẽ khen lấy khen để.
"Anh Trì cầm chổi quét lớp thôi trông cũng khí chất đầy mình!"
"Động tác lau sàn của anh Trì cũng mẹ nó quá đẹp trai!!"
"Anh Trì nhíu mày trông quyến rũ chết mất thôi!!!"
Trì Dụ rốt cuộc không nghe nổi nữa liền cầm cây chổi trong tay đập vào Vương Tiêu. Thấy hắn né được, Trì Dụ cởi bỏ đồng phục học sinh đi đến trước mặt Vương Tiêu, giơ một nắm đấm lên trước mặt hắn.
"Cậu không phải thấy tôi quyến rũ lăm hả? Lại đây, cho cậu biết thế nào là quyến rũ."
Phó Chỉ An lặng lẽ ngồi góc lớp, nghe thấy tiếng khóc thét ở ngoài cửa. Anh cúi đầu lật hai trang sách tiếng anh.
"Liếm cẩu không có kết cục tốt."
*liếm cẩu (舔狗): là một thuật ngữ mạng, trong trường hợp này hiểu là nịnh bợ, nịnh nọt, thổi phồng ai
Cuối cùng khi bọn họ dọn dẹp phòng học cũng đã gần chín giờ tối. Trì Dụ nhìn Phó Chỉ An đang khập khiễng đi phía sau, cậu dừng bước lại, sốt ruột xoa xoa lông mày. Phó Chỉ An bước vài bước rồi thỉnh thoảng dừng lại thở.
"Cậu không thể gọi taxi được hả?" Trì Dụ nhìn Phó Chỉ An cuối cùng cũng lê lết được đến trước mặt mình, chóp mũi anh đã lấm tấm mồ hôi, thở không ra hơi, người ngoài nhìn vào thôi cũng thấy mệt.
"Không có tiền." Phó Chỉ An cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-khong-ngung-nghi/251647/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.