"Đừng khóc." Hạ Lăng đau lòng hôn lên môi y, gọi tên của y, nói với y: "Tôi không thích người khác, sao tôi có thể thích người khác chứ, tôi chỉ yêu em, đời này, không, đời đời kiếp kiếp đều chỉ yêu một mình em."
Hạ Lăng áy náy đến sắp phát điên rồi: "Là tôi không tốt, tôi quá khốn nạn, lại có thể nói ra lời như vậy, sao tôi có thể ly hôn với em chứ, tuyệt đối không có khả năng, cho dù em đánh tôi gãy chân rồi đuổi tôi đi, tôi cũng muốn bò......"
Hạ Lăng còn chưa nói xong, Cung Cầm đã dùng sức hôn lên môi hắn.
Đây là lần đầu tiên ở bên ngoài Cung Cầm chủ động hôn hắn.
Hạ Lăng nếm được vị nước mắt của y, cảm giác được cánh môi y đang không ngừng run rẩy vì sợ hãi, thậm chí còn cảm nhận được sự tuyệt vọng tràn ngập cõi lòng y.
Hắn chưa từng thấy Cung Cầm thất thố như vậy bao giờ.
Hắn thề đời này kiếp này đều không muốn nhìn thấy y như vậy thêm một lần nào nữa.
Hạ Lăng ôm y vào lòng, dịu dàng hôn trả lại.
"Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em......"
Không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ này tựa như một liều thuốc trấn định, trấn an được Cung Cầm một cách kỳ diệu
Bọn họ cùng nhau trở về, cửa phòng vừa mới đóng lại, Cung Cầm đã hôn lên môi hắn.
Hạ Lăng mềm lòng đến rối tinh rối mù: "Anh đi chuẩn bị nước ấm, em như vậy sẽ bị cảm lạnh mất."
Cung Cầm gắt gao ôm lấy hắn, không chịu buông tay ra, thanh âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-chinh-la-ngan/160683/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.