Thời gian đợi ở phòng khám bệnh rất nhanh đã tới số của Nhan Tiêu. Nằm ở trên ghế, tim Nhan Tiêu đập bịch bịch, Hoắc Trạch Tích bưng thiết bị đi tới, Nhan Tiêu ko nhịn được nhìn anh nhưng anh chỉ nhìn môi nàng trong chốc lát, nhàn nhạt mở miệng: "Lau môi son đi"
Hôm nay Nhan Tiêu son môi, cố ý dùng sắc đẹp hạ gục nam thần, nhưng cô lại quên thoa son sẽ ảnh hưởng tới việc khám bệnh, bây giờ hối hận muốn chết...
Cô vội vàng móc từ túi xách ra miếng khăn giấy ướt lau sạch môi, lại yên lặng nằm xuống. Hoắc Trạch Tích ngồi ở phía sau cô, không có bất kỳ động tác gì, đột nhiên mở miệng nói chuyện: " Lần trước cô có làm rơi một tấm hình ở đây"
Nhan Tiêu nghe vậy bối rối một chút, nhớ lại cũng không biết mình rơi mất cái gì, chần chừ mở miệng: "Tấm hình gì?"
Hoắc Trạch Tích hơi cúi đầu đến gần cô, hạ thấp âm thanh: "Hình tôi." Chần chờ hai giây, trong đầu đột nhiên nổ cái uỳnh, Nhan Tiêu mặt đỏ lên, cô nhớ ra rồi, là tấm hình Hoắc Trạch Tích khi còn bé lấy từ chỗ mẹ. Lại bị anh nhìn thấy?!
" Cái đó, cái đó là mẹ cho tôi, không phải tự tôi..." Nhan Tiêu vội vàng biện minh. Nhìn cô đột nhiên bối rối, Hoắc Trạch Tích khó hiểu nhưng cũng không có nói gì, làm sao mà như hắn dọa cô sợ?
"Không có gì, tôi chẳng qua có chút tò mò, lúc trước chúng ta có quen biết nhau không?" Giọng ôn hòa hỏi tới, nhịp tim Nhan Tiêu chậm rãi ổn định lại. Quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-an/70659/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.