"Em đã lấy được điện thoại rồi, anh ở đâu?" Nhan Tiêu bắt điện thoại hỏi.
Nghe đầu bên kia có tiếng xe cộ, giọng nói anh hơi nhỏ, nhấn giọng nói, "Sắp đến trường em rồi, em đi ra đi."
"Vậy anh chờ em chút."
Cúp điện thoại, Tiểu Giai nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, có chút bận tâm: "Có phải cậu mệt không? Vừa đi học vừa phải đi làm."
Nhan Tiêu lắc đầu, không biết nói thế nào, qua loa lấy lệ: "Không sao cả, tớ đi trước đây, mai gặp."
Ngay cả Tiểu Giai cũng nhận ra mình không bình thường, khẳng định tránh không thoát ánh mắt của Hoắc Trạch Tích, Nhan Tiêu hít sâu một hơi, đi vào cửa tiệm mua ly nước chanh, vô tình gặp người quen.
Là xã trưởng tràn đầy năng lượng, một trai tơ có thâm niên.
Xã trưởng cũng thấy cô, đi tới: "Ai, Nhan Tiêu? Lâu rồi không thấy em!"
"Gần đây tương đối bận ạ." Nhan Tiêu cười nhận lấy ly nước chanh từ nhân viên.
Xã trưởng nhìn thấy cô chuẩn bị lấy di động ra quét, quay đầu nói với nhân viên tiệm, "Tính tiền chung."
Nhan Tiêu cũng không từ chối, cười một tiếng: "Cảm ơn xã trưởng."
"Cảm ơn cái gì? Em nói coi anh xuống lầu vất vả lại gặp được em, cái này người ta gọi là duyên phận đó." Xã trưởng cười nói.
Nói thêm mấy câu nữa, Nhan Tiêu nhìn thời gian, chắc là bác sĩ Hoắc đã tới cửa, muốn cáo từ: "Xã trưởng, em có chút việc, vậy em đi trước."
"Ừ... ây em đi đâu vậy?" Xã trưởng đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-an/3148115/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.