Chương trước
Chương sau
"Không chỉ nói, anh còn sẽ làm."
Edit: Gypsy
Anh nắm tay cô rửa sạch toàn thân mình, chỉ chừa lại những bộ phận trọng yếu.
Dục vọng cháy bỏng chọc lên bụng dưới cô, làn da vừa chạm vào liền cảm thấy bỏng rát.
"Chỗ này là của em."
Hơi nước tàn đầy phòng tắm, che mất một phần khuôn mặt cô. Nhưng chính cái vỏ bọc không phòng bị này đã giúp cô có rất nhiều dũng khí.
Bàn tay nhỏ bé từ từ ôm lấy con rồng giận dữ, ngay khi chạm vào nó, người hầu kết đàn ông phát ra một tiếng rên rỉ.
Tiếng này như muốn khích lệ cô, đồng thời nhắc nhở chính mình đã bị áp chế chuyện tình cảm rất lâu, cùng với đêm nay anh mượn men say thực hiện ý đồ xấu xa.
Tay ở trên người anh tạo một chút bọt biển, trở về còn nắm chặt hơn trước, cự long trong tay càng thêm kịch liệt nhảy lên.
"Học hư?"
Người đàn ông ngăn chặn tiếng dục vọng, nhìn cô qua làn sương mù.
"Là anh hư, chỉ biết khi dễ em."
"A."
Lông mi anh ướt đẫm hơi nước, là, mặt anh có chút mơ hồ, ngay cả nụ cười nơi khóe miệng cũng dịu đi.
"Nói như vậy, anh đúng thật rất xấu rồi. Dù sao cũng chỉ muốn khi dễ em thôi."
Cô lặng lẽ mỉm cười, tay bắt đầu di chuyển tay qua lại như anh đã dạy cô.
Cảm nhận được sự đụng chạm mềm mại như bọt nước của cô, hạ thể của anh cứng như sắt, mạch đập càng lúc càng dồn dập.
Anh hai tay giữ vai cô. Làn da của người phụ nữ nhỏ mới được sữa tắm rửa qua, lúc này chạm vào có cảm giác mịn màng mềm mại, khiến anh nhớ đến một bộ phim điện ảnh mà anh đã xem khi anh mới mười mấy tuổi.
Không nhớ tên phim, mặt các nhân vật cũng mơ hồ, chỉ nhớ lúc nam nữ chính đang chạy trốn thì đi ngang qua một bãi biển đẹp, cả hai cùng nhảy xuống biển bị nước biển làm ướt cả người, nam chính quay đầu lại sờ vai nữ chính, nói câu đó, em thật đẹp.
"Em thật đẹp."
Trong lòng nghĩ như vậy liền nói ra. Tiểu mỹ nhân ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt vẫn là lộ ra vẻ xấu hổ.
"Anh Tri Hành chỉ biết nói vậy."
Hoắc Tri Hành đúng thật là sẽ nói như vậy, dẫn tới hôm nay cô làm bao nhiêu chuyện xấu hổ đều không đếm hết nổi.
Nhưng nghe lời mật ngọt xong lại nhếch khóe miệng lên trời cũng là cô.
"Không chỉ như vậy."
Không đợi cô phản ứng, anh lấy khăn tắm trên giá giũ giũ, nhanh chóng lau khắp người mình, lại lau người cô, sau đó bế ngang người cô lên.
Dáng vẻ dịu dàng vừa rồi của cô khiến anh không chịu nổi, toàn bộ máu trong người đều đã chảy xuống dưới thân.
"Không chỉ nói, anh còn sẽ làm."
Chân dài bước khỏi phòng tắm, ném người lên chiếc giường lớn mềm mại. Không có sương mù che đậy, cô có thể nhìn rõ khát vọng trong mắt anh.
Người đàn ông đưa bàn tay to xuống dưới cô tìm tòi, mò tới mật dịch tràn ra anh nở một nụ cười xấu xa.
Cô cũng cảm thấy xấu hổ, anh vừa mới nói mình hư xong liền động tình ngay lập tức.
Anh giơ tay tắt đèn lớn, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ rất mờ nhạt. trước mắt chợt tối làm cô không thích ứng được, đôi tay nắm chặt không tự giác dụi mắt. Anh ngừng nói, cô chỉ có thể nghe thấy âm thanh sột soạt.
Người đàn ông lấy một chiếc áo mưa dưới gối bên cạnh mở ra, đeo vào nằm xuống bên cạnh cô.
"Noãn Noãn, nói rồi, hôm nay em ngồi trên."
Tiểu nữ nhân thả tay xuống, giọng nói rầu rĩ.
"Không muốn..."
Cô biết làm như thế nào chứ, chỉ bởi vì biết, mới không dám.
"Đừng sợ, thử xem, tăng chút hòa hợp."
Anh đặt cô lên eo mình, đỡ cơ thể bắt cô ngồi.
Tư thế này khiến cô không thể động đậy, chỉ có thể dạng chân ra ngồi trên đùi anh. Vũ khí sắc bén ở ngay phía dưới cô, cô lúc này mới phát hiện anh đã mang táo mưa.
"Tới nào, vợ chồng làm gì cũng không sao, thử một lần, chúng ta sẽ mở ra một đại lục mới."
Anh nháy mắt, không còn che giấu ý xấu trong mắt.
Một câu 'vợ chồng' dễ chiếm được trái tim của tiểu nữ nhân. Điền Noãn bỏ qua sự gian xảo của anh, lại nhìn con rồng trướng dài phía dưới. Tâm nghiêng ngả, đầu gối buộc phải quỳ trên giường.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. Bổn Cung Là Hoàng Hậu
3. Sủng Bảo Bối Thành Nghiện
4. Yêu Anh Là Em Sai Sao?
=====================================
"Vậy anh không được phép cười em."
Người đàn ông nghe vậy lập tức nở nụ cười, mím chặt môi, đưa ngón trỏ ngón và cái lên miệng, làm động tác kéo khóa lại, lại nhắm mắt không nhìn cô nữa, để cô bé da mặt mỏng kia có thể tiếp tục.
Cô thấy hai mắt anh nhắm nghiền, lá gan xác thật cũng lớn hơn, khuôn mặt xinh xắn ửng hồng, hai tay gắng gượng giữ lấy háng anh, hơi nâng người ngồi lên miệng u kia.
Họ đã mười ngày không làm, cơ thể của cô đã khít chặt. Khí cụ khổng lồ chỉ ngồi được phần đầu, cô hít một ngụm khí lạnh vì đau.
Đồng thời, bản thân Hoắc Tri Hành cũng đang rất khó chịu. Đầu rồng như quả trứng lớn bị kẹt không thể di chuyển tới lui bên trong cô thật khó chịu, quả thực là muốn mạng anh.
Tương lai còn dài, tình thú khó khăn có thể bồi dưỡng. Anh không kìm được ngọn lửa bùng lên trong người, chỉ muốn đắm chìm vào cơ thể mềm mại dịu dàng của cô.
Mở to mắt, anh nhìn người phụ nữ nhỏ đang treo trên người mình không dám nhúc nhích, mím môi mỏng, bàn tay thon thả trắng nõn chống đỡ eo cô, thân động về phía trước thật mạnh, đẩy nguyên cây vào thân thể cô
"A..."
Sự chiếm đóng đột ngột không trêu chọc đến tiếng kêu sợ hãi của người phụ nữ nhỏ, nhưng nó khiến cô không thể cất lên được giọng nói hoàn chỉnh của mình. Thông đạo chặt chẽ lập tức được lấp đầy, hoa huy*t căng ra đến cực điểm khiến cô nhớ tới cảm nhận cực hạn của đêm đầu tiên.
"Hư... ư...."
Buộc phải rơi vài giọt nước mắt, cô ủy khuất hừ ra tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn quấn vào nhau, con ngươi mùa thu ai oán nhìn anh.
Người đàn ông được bao bọc thoải mái, hai tay xoa qua lại quanh eo cô, ánh mắt gian xảo như hồ ly.
"Đây mới gọi là hư, còn có tệ hơn nữa, anh sẽ chỉ từng cái cho em."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.