"Phải lòng một người, sớm tối làm bạn, đầu bạc răng long."
Edit: Gypsy.
Tiệc đính hôn còn năm ngày nữa, sau buổi chiều, Kiều Tri Niệm lôi Điền Noãn ra băng ghế sau nhà phơi nắng.
Một tiếng đàn piano du dương vang lên bên cạnh hai người họ, Kiều Tri Niệm yêu cầu cô đi qua để nhìn xem, cô đi theo tiếng đàn piano qua khu vườn sau đầy màu sắc, tiến vào nhạc viện đầy nắng được bao quanh bởi kính.
Hoắc Tri Hành ngồi trước chiếc dương cầm lớn màu trắng, ngón tay mảnh khảnh sạch sẽ nhảy lên những phím đàn đen trắng, những nốt nhạc linh động chảy ra từ kẽ hở giữa các ngón tay.
Anh mặc quần tây xanh nhạt, áo sơ mi trắng, hai cúc áo trên đường viền cổ áo lỏng lẻo, để lộ xương quai xanh thanh tú. Mái tóc đen tùy ý dán trên đầu, tóc mái dài xõa tung hơi che khuất đôi mắt đang rũ xuống, không nhìn rõ được biểu cảm của anh, lại có thể thấy rõ khóe môi đang gợi của anh.
Căn phòng bằng kính sáng sủa được ánh sáng mặt trời chiếu vào, sau lưng anh là những đám hoa hồng môn trắng muốt.
Người đàn ông đặt mình trong ánh nắng ấm áp này, giai điệu ở đầu ngón tay chơi không phải là một bài hát nổi tiếng của thế giới, nhưng nó du dương và lôi cuốn.
Đôi mắt hạnh của Điền Noãn khẽ run lên, bàn tay dùng sức vuốt ve khung cửa, ngón tay như thủy thông trở nên trắng bệch.
Sau khi gặp Hoắc Tri Hành, mỗi lần anh xuất hiện trong tầm mắt của cô, đều là hư ảo, dịu dàng, ôn hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-am/896773/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.