Chương trước
Chương sau
Cô dường như chính là quỳnh tương ngọc lộ, chỉ cần uống vào, một giọt cũng không để sót.
Edit: Gypsy.
Cô gái nhỏ xấu hổ đến nóng bỏng cả người, bị anh hỏi như vậy không cách nào thích ứng được.
Cô đã động tình rồi, cơ thể nóng bỏng trưởng thành lúc này cần có người xoa dịu. Nhưng cô hy vọng anh trực tiếp làm, mà không phải là không biết xấu hổ mà hỏi cô.
Quan trọng nhất là người này hơi nhướng mày khi nói câu này, bên môi đang mím còn cong lại cười như không cười.
Anh vốn đã đẹp trai tuấn tú, giờ phút này này lại mang đến cảm giác nửa tỉnh nửa say mê mị hoặc, khiến cô u oán nhìn anh đến ngây người.
"Không trả lời anh?"
Anh nhào nặn tiểu bạch thỏ, xúc cảm còn tốt hơn cả con thỏ thật vừa rồi.
"Anh muốn em, cho anh được không?"
Cô si ngốc thất thần hơi giương môi, nghe xong lời này cô ra sức đĩnh động thân thể vùi đầu vào chăn bông.
Điền Noãn chắc chắn 100% rằng người đàn ông này cố ý làm vậy, muốn thấy bộ dáng thẹn thùng động tình của cô, sau đó ở trong lòng bàn tay anh kinh hoảng thất thố. Này có lẽ thuộc về sở thích xấu của đàn ông, ngay cả đóa hoa cao lãnh chi* Hoắc Tri Hành ngày thường vô hại phúc hậu cũng không phải ngoại lệ.
*Cao lãnh chi: tên hoa, được dùng như một ẩn dụ cho một cái gì đó chỉ có thể nhìn thấy từ xa mà không thể chạm vào, chỉ có thể khao khát nhưng ngoài tầm với của bản thân_Nguồn: Baidu.
"Anh thật xấu xa..."
Có một âm thanh buồn tẻ dưới lớp chăn bông, và anh cảm thấy nhiệt độ cơ thể cô ngày càng cao.
"A..." Cười nhẹ một tiếng, anh cũng chui vào chăn một mảng đen kịt không kẽ hở thân mật với cô.
"Anh xấu chỗ nào? Còn không phải là vì tôn trọng em sao, nếu em hối hận, anh không thể bù đắp tổn thất bằng vật chất cho em được."
Ngữ khí anh là thành khẩn, nếu không phải anh không cố ý đem bốn chữ cuối cùng nói rõ ràng, cô thiếu chút nữa đã tin anh.
"Nếu là xấu, còn muốn đến hỏi anh."
Trong không gian nhỏ hẹp yên tĩnh, giọng nói của cô càng quyến rũ hơn, trái tim của người đàn ông rạo rực khi nghe thấy nó. Không giày vò cô nữa, cũng giày vò mình nữa, động tác của anh lại càng không đứng đắn so với vừa rồi, lưu luyến thân thể yêu kiều một chút cũng không muốn rời đi.
Nắm tay cô đặt lên giữa quần mình, trầm giọng hướng dẫn.
"Cởi bỏ."
Bóng tối này phảng phất như một liều thuốc dũng khí, sau khi không nhìn thấy, dũng khí của cô gái rõ ràng lớn hơn rất nhiều. Nói xong, anh dẫn tay cô kéo thắt lưng đang mặc ra, lại tiếp tục đi xuống, kéo chiếc quần rộng thùng thình xuống một nửa.
"Vậy thì, tiếp tục?"
Câu nghi vấn chỉ là lịch sự thông báo, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô chui vào chiếc quần lót mỏng sát da, cô gái vốn dĩ cho rằng trên người mình đã rất nóng rồi, không nghĩ tới còn có thứ nóng hơn cô.
Sờ lên bóng loáng mà co dãn, mang theo độ ẩm nóng bỏng cùng cảm giác mãnh liệt của mạch đập. Cô không dám dùng sức nắm lấy, cũng không dám cầm thẻ trên tay, rất sợ cho anh đụng hư.
Khoảnh khắc người đàn ông bị bàn tay nhỏ đụng vào, giật mình một cái.
Anh khinh thường thủ dâm, nhiều năm bận bịu với học tập và công việc như vậy, ít có thời gian nghĩ đến những chuyện đó, dù có thì cũng dựa vào vận động phát tiết. Không nghĩ tới bàn tay ngọc không xương yếu ớt của cô gái nhỏ vừa chạm vào một chút, liền có thể làm anh lên đỉnh trong nháy mắt. (ysl)
Anh che giấu tốt sự hớ hênh của mình, không còn trêu chọc cô nữa, cũng không chịu đựng khoảng thời gian đó nữa.
Con người chính là như vậy, có được một lúc liền muốn có nhiều.
Anh vốn định ở cạnh cô trước, nhưng lại không thể kiềm chế bản thân sau khi nhìn thấy ai đó đến gần. Mà tối nay rượu đã ngấm vào máu, phần lớn là làm tăng dũng khí bày tỏ tình cảm, nhưng vừa đến trước mặt cô, nó lại trở thành chất xúc tác khiến anh phóng túng bản thân.
Cô dường như chính là quỳnh tương ngọc lộ*, chỉ cần uống vào, một giọt cũng không để sót.
*琼浆玉露: Thành ngữ tiếng Trung, bính âm là qióng jiāng yù lù, có nghĩa là rượu ngon. Theo "Tây Du Lý" của Ngô Thừa Ân _Nguồn: Baidu.
Đang lúc cô gái hoảng thần, anh cởi quần áo của mình, lại dán lên người cô, không còn rào cản nào giữa hai người. Anh hôn lên đôi môi đang hé mở của cô, hôn dọc xuống cằm.
Sau khi hôn lên cổ ngỗng, vai ngọc, bộ ngực sữa, cuối cùng là dừng lại trên quả anh đào đỏ mọng vểnh lên.
Anh đã từng trong lòng so sánh Điền Noãn với trái anh đào đầy cám dỗ, nhưng lại không nghĩ đến trên nười cô thực sự có một chỗ giống anh đào.
Đôi mắt mê say càng ngày càng tối lại, anh cúi đầu ngậm lấy chỗ nhô lên, cẩn thận nhấm nháp.
Ăn vào quả nhiên là ngọt, còn mang theo mùi hoa oải hương.
"Ừm..."
Dưỡng khí trong chăn càng ngày càng ít, hai người đều thở hổn hển, Hoắc Tri Hành xốc chăn lên, hít không khí trong lành một hơi thật sâu. Ánh sáng đột ngột làm Điền Noãn không thể mở mắt, chỉ có thể nheo mắt nhìn anh.
Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dạng không mặc quần áo của anh, nhưng nhìn rõ ràn như vậy thì đây là lần đầu.
Cơ bắp không phải là phát triển quá mức, nhưng vừa vặn lại đều đặn, cơ bụng khe rãnh rõ ràng, làn da có phảng phất còn trắng hơn thiếu nữ.
Cô nhất thời quên mất e thẹn, không nhịn được vươn tay sờ sờ người anh.
"Thật là trơn."
"A, thích sờ, về sau mỗi ngày đều cho em sờ——." mày thanh tú nhướng lên, anh bỗng dưng tiến sát vào cô, trong ánh mắt có chút giống quần là áo lụa* của công tử lang thang mà cô từng xem qua.
* Chỉ trang phục của con em nhà giàu sang quyền quý.
"Nhưng bây giờ, anh muốn đi trước lễ Chu Công*.
*周公之礼: Zhou Gongzhi, là một cách nói tục ngữ của Trung Quốc để chỉ các cặp vợ chồng ở chung phòng, giao hợp và các mối quan hệ tình dục.
Theo truyền thuyết, vào những năm đầu thời Tây Chu, nam nữ yêu nhau, nhưng Chu Công thấy điều này là không thể nên đã quy định nam nữ không được quan hệ tình dục trước hôn nhân, trừ phi đó là vào ngày kết hôn. Sau này, người ta gọi đây là "lễ của Quận công nhà Chu".
Thứ gì đó giống chày sắt đè lên da thịt mềm mại ở trên đùi, làm vết đỏ vẫn chưa giảm bớt trên cơ thể cô nay càng thêm dữ dội hơn.
Cô là người ngượng ngùng, nhưng cơ thể thành thật, bàn tay người đàn ông đi xuống giữa hai chân cô lau một phen, liền kéo ra sợi tơ óng ánh.
"Bí mật nhỏ" bị anh phát hiện, chiếc chăn bông có thể cứu mạng cô cũng bị anh gạt sang một bên, cô không còn chỗ nào để trốn, chỉ có thể nghiêng đầu sang một bên, môi hồng khẽ nói vài câu.
"Có thể tắt đèn chứ?"
Người trên người cô cười nhẹ, anh còn muốn trêu chọc cô, nhưng cuối cùng cũng thông cảm tâm tư của cô, chợt đứng dậy đi ra cửa.
Cô gái trộm nhìn anh trước khi tắt đèn.
Toàn thân cơ bắp cứng cỏi, dáng người thon dài, hai chân thẳng tắp.
Nhưng chính là, cái vật đó có chút dọa người.
Nó vốn dĩ lớn đến như vậy sao...
Hay là, anh có thiên phú dị bẩm?
Truyện được edit bởi đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.