Edit: Đầu Gỗ
Ngay khi biết được Lạc Tu từ đoàn phim trở về, Kiều Tây đã nhanh chóng gọi điện hẹn anh và An Diệc đến biệt quán của nhà họ Kiều tụ tập.
Biệt quán nằm ở ngoại ô thành phố K, giấu mình giữa mảnh rừng trúc xanh mướt, có cây cầu nhỏ bắt qua dòng suối, nước chảy ý thơ đậm chất thi nhân. Khu vực bên ngoài được lắp đặt hệ thống đuổi côn trùng, bên trong biệt quán gió hè thổi qua rừng trúc mát mẻ, quả thật là nơi lý tưởng để tránh nóng. Không chỉ thế, biết quán không mở cửa cho những vị khách khác mà chỉ tiếp đón bạn bè thân thích của nhà họ Kiều.
Lạc Tu là người đến sớm nhất. An Diệc và Kiều Tây trùng hợp gặp nhau bên ngoài lối vào rừng trúc, cùng nhau đi vào, dọc đường không tránh khỏi tôi cà khịa cậu cậu đả kích tôi, ồn ào một đường khiến mấy nhân viên nữ đi ngang đều che miệng cười trộm.
Kiều Tây nghe tiếng cười khúc khích của mấy cô gái, vừa kéo cánh cửa gỗ ở phòng cuối cùng vừa nói:
"Nếu cậu không tới đây, hình tượng của tôi trong mắt các cô ấy luôn là một người anh vĩ duệ trí*."
(*) Anh vĩ duệ trí: thông minh tài hoa, nhìn xa trông rộng.
An Diệc: "Thế à, tôi không biết nhà họ Kiều thích làm từ thiện như vậy đó."
"Từ thiện gì?"
"Giúp đỡ những người mắt nhìn không rõ, đầu óc không bình thường cảm thấy cậu anh vĩ duệ trí làm việc ở đây, không phải là làm từ thiện đó sao?"
"............"
Hai người lại đấu võ miệng thêm một đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngong-tu-doi-mama-nang-do-cung/1022165/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.