Edit: Đầu Gỗ
Hai hàng nước mắt đang lăn dài của Cố Niệm bị một cuộc điện thoại ngăn lại. Cô thút tha thút thít lôi điện thoại ra xem, qua làn nước mắt mơ hồ nhìn thấy màn hình hiển thị "Mau quỳ xuống tiếp chỉ", nước mắt của cô như phản xạ có điều kiện mà lập tức ngừng rơi.
Trầm mặc nhìn điện thoại hai giây, sau đó cô úp điện thoại xuống mặt bàn, điện thoại tự động trở về chế độ im lặng.
Lạc Tu hỏi cô: "Ai gọi vậy?"
Cố Niệm héo hon: "Mẹ tôi."
"Vậy em không bắt máy có ổn không?"
"Xác suất năm mươi phần trăm cuộc gọi này sẽ doạ tôi chết khiếp." Cố Niệm lẩm bẩm.
Lạc Tu bật cười: "Vẫn quyết định không nghe máy?"
"Không nghe."
"Vì sao?"
"Bởi vì chắc chắn mẹ lại muốn cằn nhằn tôi."
"Vì chuyện gì?"
"Chính là bảo tôi tìm bạn trai này, xem mặt này, tại sao không thêm bạn tốt với người ta, vì sao thêm bạn tốt rồi lại xoá... nhiều lắm." Giọng cô ngày càng thấp, cuối cùng vùi mặt vào cánh tay nằm bò lên bàn.
"......"
Lạc Tu bắt được trọng điểm, ánh mắt chợt loé.
"Tìm bạn trai?"
"Vâng." Cô gái say đến mơ hồ chậm rì rì trả lời.
"Không phải em đã có bạn trai rồi sao?"
"Hả?" Khuôn mặt ngơ ngác nỗ lực ngẩng đầu. "Tôi có bạn trai?"
"Ừ, chính em đã nói."
"......"
Cố Niệm nghe vậy thì cúi đầu, gắt gao nhíu mi nhăn mày, như thể đang cố gắng tìm kiếm vị bạn trai bị chính mình bỏ quên ở một góc nào đó trong ký ức. Suy tư một hồi, cô cười ngốc, tay nhỏ vung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngong-tu-doi-mama-nang-do-cung/1022161/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.