Cáp treo đưa hai người trở lại điểm xuất phát trên sườn núi.
Lúc Lạc Tu và Cố Niệm bước ra khỏi cáp treo bằng kính thì bầu trời bên ngoài trời đã tối đen. Nhân viên cáp treo ân cần nhắc nhở: "Hai bên đường mòn xuống núi đều có đèn đường nhưng hai người nhớ cẩn thận đấy."
"Được, cảm ơn anh."
Cố Niệm tạm biệt nhân viên sau đó quay lại bên cạnh Lạc Tu, cô ngẩng mặt lên cười: "Sinh nhật của anh vẫn còn một điều bất ngờ đó, Lạc Tu tiên sinh."
Lạc Tu cất bước theo sau cô: "Là gì vậy?"
Cố Niệm chớp mắt ra vẻ bí ẩn: "Bất ngờ mà, không thể nói cho anh biết được— Đi thôi, tôi đưa anh đi xem."
"Được."
Ra khỏi khu vực cáp treo, hai người họ đi bộ xuống lối đi mà nhân viên đã nói. Đường rất nhẵn, đổ xi măng, độ dốc thoai thoải, hai bên là những bậc đá cao thấp nối tiếp nhau.
Đèn đường mang phong cách hoài cổ, hình dáng hơi giống đèn dầu ngày xưa phát ra ánh sáng màu vàng ấm áp say lòng người, trong một đêm hè như thế này đặc biệt có cảm xúc.
Duy chỉ có...
Cố Niệm không nhịn được mà run cầm cập.
Cô ngàn tính vạn tính, nhưng lại quên mất ban đêm trên núi trời lạnh như thế nào. Rõ ràng ban ngày vào phòng bật điều hòa thì như chốn thiên đường, thế nhưng ngược lại ban đêm thì thời tiết cứ như cuối thu hay đầu đông ở thành phố K vậy.
Mỗi khi có cơn gió thổi qua, cái lạnh thấu xương len vào quần áo, thấm vào da thịt.
Cố Niệm chợt nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngong-tu-doi-mama-nang-do-cung/1022151/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.