Có lẽ cảm xúc trong ánh mắt của Lạc Tu quá sâu đậm, cũng quá xa lạ, Cố Niệm có chút mơ hồ không xác định. Cô theo bản năng bước đến gần hai bước, dưới ánh hoàng hôn từ cửa sổ chiếu vào, cô thấy rõ người đang đứng trước cửa phòng họp.
Cả người thẳng tắp an tĩnh đứng đó, ngũ quan tuấn dật, con ngươi ôn nhuận khuất sau mắt kính gọng vàng, không ai khác ngoài Lạc Tu.
Vừa rồi, chỉ là ảo giác của cô sao?
Cố Niệm chần chờ bước lại gần hai bước: "Lạc Tu tiên sinh?"
Ánh mắt Lạc Tu thay đổi, cụp mắt gật đầu: "Cố tiểu thư."
"Sao anh lại ở đây?"
"Tổ đạo diễn tìm tôi."
Cố Niệm suy nghĩ, đến khi hiểu ra thì tức giận quay đầu lại nhìn phó đạo diễn Lâm mang vẻ mặt chột dạ đuổi theo:
"Vừa rồi ngài nói với cháu chuyện này còn chưa quyết định xong mà?"
Phó đạo diễn ho khan: "Có khi Cảnh đạo tìm Lạc Tu thương lượng một chút..."
"Thương lượng." Cố Niệm nhẹ nhàng lặp lại, cơn giận trong đôi mắt đen nhánh chậm rãi thu lại. Nghĩ đến Lạc Tu còn ở đây, cô cũng không muốn tiếp tục làm rõ.
Phó đạo diễn nhận ra dù ông có ngăn cản cũng không thay đổi được đầu đá nhỏ này, chỉ biết lắc đầu hỏi trợ lý sau lưng Lạc Tu: "Người phụ trách có nói với các cậu Cảnh đạo tìm người có việc gì không?"
Lạc Tu: "Không nói."
Ông vừa định nói tiếp, chợt đối diện với con ngươi nâu thẫm kia khiến ông có chút kiêng dè mà chuyển hướng sang Cố Niệm: "Tôi vào trong tìm giải pháp khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngong-tu-doi-mama-nang-do-cung/1022141/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.