Editor: Đầu Gỗ
Anh chàng trợ lý nhỏ nhìn cô bằng ánh mắt đong đầy hàm ý sâu xa. Nếu trên người cậu ấy có gắn một cỗ máy đọc tâm, chắc chẵn nó sẽ kêu lên "Hóa ra là một cô gái thấy sắc nảy lòng tham!"
Cố Niệm thật sự rất oan uổng, càng chua xót hơn là cô không có cách nào giải thích nỗi oan này được.
Cô chỉ có thể lưu luyến không rời nhìn 'con tin' <<Nhật ký dưỡng ngỗng>> trong tay Lạc Tu, trong lòng tính toán làm cách nào giải cứu nó nhưng ngoài mặt chỉ có thể rưng rưng cáo từ:
"Sơ lược nhân vật đại khái chính là như vậy, muộn nhất là cuối tuần này tổ biên kịch sẽ bổ sung lời thoại hoàn chỉnh cho anh. Đến lúc đó gặp nhau ở đoàn phim nhé."
Lạc Tu nhàn nhạt gật đầu: "Được."
"Vậy tôi đi trước đây, Lạc Tu tiên sinh ngủ ngon."
Anh có chút ngạc nhiên, sau đó mới đưa mắt nhìn cô: "Được."
Cố Niệm nhanh chóng xách ba lô lên bỏ chạy lấy người, lúc đi ngang qua trợ lý nhỏ lại do dự vài giây, cô nhịn rồi lại nhịn nhưng vẫn là không nhịn được đi qua nhỏ giọng nói: "Tôi biết trong thị trấn có một cửa hàng bán đồ ăn khuya khá ngon."
Trợ lý ngơ ngác: "Hả"
Cố Niệm tặng cậu ấy một ánh mắt trách cứ: "Ngỗng... khụ, Lạc Tu gầy như vậy cậu nhìn không thấy sao?"
"Có sao?" Trợ lý mờ mịt nhìn sang gương mặt nhìn nghiêng của ông chủ nhà mình.
Người đàn ông ngồi trên ghế, tay áo sơ mi xắn tới khuỷu tay hữu lực, mười ngón tay đan nhau đặt trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngong-tu-doi-mama-nang-do-cung/1022131/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.