Editor: Đầu Gỗ
Cố Niệm không biết cơm Tây ở khách sạn Tinh Nguyệt có ngon hay không, nhưng cô biết dao nĩa ở đây vô cùng chất lượng. Ánh bạc dọc theo thân nĩa bóng loáng, không những soi rõ mặt người đang cầm chúng trên tay, mà ngay cả bóng người cách xa ba mét cũng được phản chiếu rõ ràng.
Lâm Nam Thiên trải xong khăn ăn thì thấy Cố Niệm đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm cái nĩa trên tay, cong môi khinh bỉ:
"Khảm mười lớp bạc như thế cậu có thể thấy được cái gì?"
Cố Niệm: "Phác thảo tỉ lệ cơ thể."
"Phác thảo? So với đánh giá cao lùn mập ốm có giống nhau không?"
"Rất khác. Tỉ lệ vai-eo-mông-chân vô cùng quan trọng, thiếu hoặc nhiều hơn một chút cũng không được."
Lâm Nam Thiên không ngại trêu chọc cô: "Vai-eo-mông-chân? Tớ xem thường cậu quá rồi nữ lưu manh. Cậu khắc nghiệt như vậy có ai đạt tiêu chuẩn thẩm mỹ của cậu không?"
Cố Niệm kiêu ngạo hếch cằm: "Tớ đã thấy qua rồi. Con trai bảo bối của tớ. Còn có tượng điêu khắc David."
"David? Bức tượng khoe thân ở Học viện Mỹ thuật Florencia?"
"..."
Không khí yên lặng vài giây, Cố Niệm mặt lạnh nhìn cô ấy.
"Cậu có thể bôi nhọ nghệ thuật, nhưng không thể bôi nhọ con trai bảo bối của tớ."
Lâm Nam Thiên cười to: "Được rồi được rồi, tớ sai rồi. Nhưng tớ không tin con trai cậu có dáng người như David."
"Là thật đó!"
"Vậy là quá xấu?"
"Con, trai, tớ, vô, cùng, đẹp, trai!"
Lâm Nam Thiên lắc ngón tay: "Dáng chuẩn, lớn lên đẹp trai... Chỉ cần hai điều kiện này thôi nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngong-tu-doi-mama-nang-do-cung/1022126/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.