Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: LTLT
Khấu Thầm cả người nước canh còn rất thơm, Hoắc Nhiên cảm thấy bụng mình đang kêu, cậu có thể ngửi ra được trên người Khấu Thầm có nước bánh thịt, có dầu bắp cải trộn cùng với mấy miếng dưa muối nhỏ.
Lát nữa ăn những món này đi, còn có thể lấy thêm một phần thịt kho tàu.
Thịt kho tàu có không? Buổi trưa có, buổi tối không biết còn có hay không… có phải đi giành trước hay không, loại món ngon này thường bị giành rất nhanh…
Hoắc Nhiên ngồi xuống, lúc này cậu và Khấu Thầm không phải hai cá nhân, cũng không phải hai nhóm người, bọn họ là lớp Văn 1, lúc xảy ra mâu thuẫn nếu cậu đi giành món ăn, thì đúng là không có biểu hiện tình cảm vinh quang tập thể.
Cho nên tuy cậu không muốn quan tâm chuyện của Khấu Thầm, nhưng cũng chỉ có thể chờ.
Khấu Thầm và hoa khôi vẫn còn đang giằng co, dù sao người đụng Khấu Thầm cả người nước canh không phải hoa khôi, khoảng cách giữa hoa khôi và nữ sinh này khoảng chừng một mét.
Biểu diễn một vai quần chúng vây xem vô cùng chuyên nghiệp.
“Sao lại không cẩn thận như vậy chứ.” Hoa khôi nhíu mày mở miệng “Đồ của người ta bị cậu làm dơ rồi.”
Nữ sinh đó cúi đầu không nói chuyện.
“Xin lỗi đi!” Hoa khôi đưa tay đẩy vai của nữ sinh kia.
Nữ sinh loạng choạng một xíu, nếu như Khấu Thầm không lùi lại nhanh, thì lại bị đụng vào người rồi.
“Xin…” Nữ sinh đó vội vàng mở miệng, nhưng mà lập tức bị Khấu Thầm ngắt lời.
“Xin lỗi nói một lần là được rồi.” Ánh mắt Khấu Thầm vẫn nhìn hoa khôi, đưa tay cầm lấy khay cơm trong tay nữ sinh, đưa ra sau “Lấy lại một phần.”
“Được.” Ngụy Siêu Nhân lập tức nhận lấy khay cơm, quay người đi gọi món.
“Xin lỗi đi!” Hoa khôi có hơi mất mặt không tiến không lùi, cất cao giọng lại nói.
Khấu Thầm đột nhiên giơ tay lên, chớp mắt tất cả mọi người đều không kịp nhìn rõ, một tay cởi áo thun trên người ra, áo ở trong không trung theo quán tính quay nửa vòng, xoẹt qua mặt hoa khôi.
Cuối cùng bộp thành một cục bị quăng trên bàn trước mặt Hoắc Nhiên.
Véo!
Gọn gàng lưu loát đến mức Hoắc Nhiên có loại ảo giác trên mặt bị nước canh bắn lên.
Cậu lau mặt, vứt áo của Khấu Thầm qua một bên.
Sau đó nhanh chóng quay đầu quan sát tình hình chiến đấu.
Lúc này bốn phía bắt đầu có người phát ra tiếng nghị luận nhỏ nhỏ, còn chỉ về phía người Khấu Thầm.
“Đệt.” Giang Lỗi lấy cánh tay đụng Hoắc Nhiên “Nhìn sau lưng của cậu ta.”
Hoắc Nhiên lướt mắt nhìn sau lưng Khấu Thầm.
Nhìn thấy một nửa tử thần giơ cánh tay cầm lưỡi hái.
Còn một nửa ở trong quần của Khấu Thầm.
Sau khi Hoắc Nhiên tưởng tượng hình dáng của nửa tử thần bị che mất kia mới hoàn hồn cảm thán.
Cái tên ngốc này thật sự giả vờ rất giỏi.
Lộ cái hình tử thần này, hôm nay hoa khôi sắp bị gọt rồi.
Hoắc Nhiên với Từ Tri Phàm trao đổi ánh mắt, sau khi trao đổi ánh mắt không có chút ý nghĩa nào, cậu dựa vào hiểu biết đối với Từ Tri Phàm, tự hiểu một chút, Từ Tri Phàm chắc là sẽ bảo cậu ngăn Khấu Thầm, có thế nào cũng không được động vào nữ sinh.
“Ăn cơm.” Khấu Thầm kéo quần, quay người ngồi ở đối diện Hoắc Nhiên.
“Hả?” Hoắc Nhiên ngẩn người.
“Chị.” Khấu Thầm nhìn nữ sinh kia đứng bên cạnh chân tay luống cuống, căng thẳng đến mức đầu cúi sắp tháo ra được luôn, chỉ ghế bên cạnh mình “Ngồi ở đây.”
Hoa khôi cười lạnh một tiếng.
“Cảm ơn.” Nữ sinh kia giọng rất nhỏ nói, xoay người chạy ra căn tin.
Khấu Thầm không có bất kỳ phản ứng nào với tình cảnh có chút lúng túng này, quay đầu lại nói một lần nữa: “Ăn cơm”
Hoắc Nhiên không nói gì, nhìn cái bàn trống không trước mặt.
“Lấy cơm trước đã.” Khấu Thầm lại đứng lên, lúc đi về phía bàn đựng khay cơm, người đứng vây xem nhường đường cho cậu, từ từ giải tán.
Hoắc Nhiên nhìn hoa khôi, cô ta cùng với mấy “chị em” của cô ra vẫn còn đứng ở đó, cười lạnh.
“Mày…” Cô ta hất cằm về phía Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên không biết cô ta muốn nói gì, đứng lên xoay người bước đi.
Khi đi lấy khay cơm chọn món cậu nhìn về phía bàn bên kia, hoa khôi đã rời khỏi rồi, đi đến cái bàn xa nhất ngồi ăn cơm.
Trong căn tin lúc này có rất nhiều người, nhưng cái bàn bọn họ ngồi lúc nãy vẫn không có ai, Khấu Thầm lấy một cái áo đồng phục dính nước canh, chiếm tám chỗ ngồi.
“Nhóc con ăn mặc kiểu gì đó.” bác gái múc đồ ăn vô cùng không hài lòng với Khấu Thầm “Quần áo đâu!”
“Dơ rồi.” Khấu Thầm nói “Nhanh lên, dì dì, cho con hai phần thịt kho tàu.”
“Mặc đồ vào!” bác gái không động lòng với cái xưng hô dì dì ciu ciu này.
Khấu Thầm quăng khay cơm xuống, lột áo khoác đồng phục trên người Hứa Xuyên xuống mặc vào: “Hai phần thịt kho tàu.”
“Một người chỉ có thể múc một phần.” Bác gái lạnh lùng nói.
“Con cũng muốn một phần, bỏ vào trong khay cậu ta.” Hứa Xuyên thở dài, đưa thẻ của mình đến.
Hoắc Nhiên từ bỏ thịt kho tàu, Từ Tri Phàm biết cậu rất muốn ăn, nhưng bởi vì Khấu Thầm ở đó, nên Hoắc Nhiên không đi, chờ khi Khấu Thầm chọn món xong rời đi, thịt kho tàu đã hết rồi.
Sự bướng bỉnh không giải thích được của vị thiếu niên này khiến cậu đau khổ mất đi thịt kho tàu.
May là bánh thịt vẫn còn.
“Dì à, cho hai phần bánh thịt đi.” Hoắc Nhiên víu cửa sổ chọn món.
“Thật sự không được, bánh thịt, thịt kho tàu đều chỉ có thể lấy một phần…” Bác gái múc đồ ăn nói.
“Con chỉ muốn ăn bánh thịt.” Hoắc Nhiên nuốt nước miếng “Thịt kho tàu hết rồi, con chỉ còn bánh thịt… Con nghe nói hôm nay bánh thịt rất giống mẹ con nấu…”
“Ây yo được rồi con đừng nói nữa.” Bác gái nhỏ giọng nói, nhanh chóng múc vào khay Hoắc Nhiên hai cái bánh thịt hấp “Ăn đi, đừng để người ta thấy, lát nữa đến đòi dì.”
“Cảm ơn dì.” Hoắc Nhiên bưng khay cơm vô cùng vui vẻ xoay người đi.
Từ Tri Phàm cà khịa: “Sau này đừng nói Khấu Thầm nữa, không có lập trường.”
“Hoắc Nhiên giả vờ làm bé đáng thương giống nhất.” Giang Lỗi nhìn bóng lưng Hoắc Nhiên, đưa khay cơm về phía cửa sổ, “Dì ơi cho con cái bánh thịt.”
Bác gái cầm bánh thịt bỏ vào trong khay của Giang Lỗi.
Giang Lỗi nhìn: “Này là nửa cái đúng không? Sao lại là nửa hình tròn?”
“Lúc tôi hấp còn phải cầm com-pa giúp cậu đo sao!” Bác gái nói “Người tiếp theo! Nhanh lên!”
Từ Tri Phàm mỉm cười đưa khay cơm qua: “Một cái bánh thịt, cảm ơn.”
Bởi vì không có bàn khác, cuối cùng Hoắc Nhiên vẫn là ngồi lại trước mặt Khấu Thầm.
Mấy người khác cũng ngồi xuống, lại mở hết nước uống ra, cảm thấy có chút phấn khích sau khi kết thúc đánh nhau.
“Cái hình xăm kia của ông là dán hả?” Giang Lỗi hỏi.
“Có cái rắm.” Khấu Thầm nói “Xăm một ngày mới làm xong đó, vì cái hình xăm này, sắp một năm rồi, một lần tôi ở trần ba tôi lại đánh một lần.”
“Cậu thiếu đánh à.” Hoắc Nhiên nói “Xóa laser chẳng phải được rồi sao.”
“Cậu có ngốc hay không, xóa rồi chẳng phải tôi bị đánh uổng một năm sao!” Khấu Thầm nói “Với lại, đây là bằng chứng thân phận của tôi.”
“Thân phận gì, phân đà của địa phủ à?” Hoắc Nhiên nói.
Khấu Thầm há to miệng không nói nên lời.
Nhưng mà chủ đề rất nhanh chuyển sang hoa khôi và nữ sinh kia.
“Là Lý Giai Dĩnh đẩy phải không?” Từ Tri Phàm hỏi.
“Chắc chắn là vậy.” Hứa Xuyên nói “Lúc đó người bên cạnh chúng ta cũng không nhiều, cô gái kia đi đường cũng không dám ngẩng đầu lên, cô ấy nhìn thấy chỗ này có người chắc chắn sẽ đi vòng qua.”
“Là gây chuyện đi, quen bắt người bị ức hiếp coi như dao mà xài.” Ngụy Siêu Nhân nói “Nhưng mà mới nãy tao tưởng là Khấu Thầm muốn ra tay đó.
“Ra tay cái gì.” Khấu Thầm vừa ăn vừa nói “Cùng với một đứa con gái, tao còn ra tay trước? Có mất mặt hay không.”
“Cậu từng ra tay với người khác rồi sao?” Hoắc Nhiên nhịn không được liền hỏi.
Từ Tri Phàm thở dài.
“Cậu có muốn thử hay không?” Khấu Thầm nhe răng cười với Hoắc Nhiên.
“Được đó.” Hoắc Nhiên nói.
“Tôi thua rồi.” Khấu Thầm một chút do dự cũng không có.
“Cậu bị cái tật gì vậy?” Hoắc Nhiên giơ đũa, chuyện này cậu vẫn ấp ủ đó.
Mọi người đều bật cười.
“Trước khi kết thúc cắm trại.” Khấu Thầm mặt không sao cả “Cậu chính là ông lớn của tôi, ba tôi, chú tôi, cậu tôi…”
Hoắc Nhiên ôm quyền với Khấu Thầm, lần đầu tiên cảm nhận được rõ ràng tư vị không tức nổi.
Ăn cơm xong khi ra khỏi căn tin, mấy người hoa khôi đã đi rồi.
Hoắc Nhiên ở quầy bán quà vặt mua cho Hồ Dật một cái bánh mì, sau khi đi ra lại quay về, lại mua thêm một cái bánh mì với một hộp sữa, sau khi đi ra suy nghĩ lại vòng trở lại, lúc ra ngoài cầm một túi chân gà ngâm ớt.
“Mua nhiều chút đi.” Cậu nói “Lỡ như ăn không no thì sao, cũng không biết có phải bệnh hay không, tự học buổi tối chốc nữa nếu Hồ Dật không đi, tụi mày xin nghỉ giùm tao, tao đánh chết nó, khi nào nói vì sao, khi đó coi như xong.”
Khấu Thầm mỉm cười, tính tình Hoắc Nhiên rất nóng, miệng thỉnh thoảng cũng rất thiếu đánh, nhưng đám Từ Tri Phàm vẫn có thể chơi chung với Hoắc Nhiên, còn rất bảo vệ cậu, cũng không thể chỉ vì cậu trông đáng yêu.
Đi về phía ký túc xá chưa được mấy bước, có người ở sau lưng khẽ kéo áo Khấu Thầm.
Khấu Thầm quay đầu, nhìn thấy nữ sinh cúi đầu kia.
“Làm gì đó?” Khấu Thầm hỏi.
“Cảm ơn.” Giọng nói của nữ sinh gần như không nghe được “Tôi giặt áo giùm cậu cho.”
“Không cần.” Khấu Thầm nói “Chị…”
“Chị tên gì?” Từ Tri Phàm ở bên cạnh hỏi.
“…Hà Hoa.” Nữ sinh trả lời.
“Hà Hoa à?” Khấu Thầm khựng lại “Rất hay.”
Hà Hoa kéo khóe miệng mỉm cười.
“Là chị ở quỷ lâu nướng lạp xưởng ăn sao?” Ngụy Siêu Nhân đột nhiên hỏi ra điều mọi người muốn hỏi, nhưng trong lúc nhất thời xấu hổ cũng không biết mở miệng từ đâu.
Tất cả mọi người đều đang trong sự xấu hổ chờ câu trả lời của nữ sinh kia.
Hà Hoa chậm rãi ngẩng đầu, một lát sau mới trả lời một tiếng: “Ừ.”
Khi muốn hỏi thêm cái gì đó nữa, cô đã chạy đi rồi.
Chạy rất nhanh, Khấu Thầm cảm thấy có thể đuổi kịp tốc độ của Hoắc Nhiên rồi.
“Đệt, thật sự là chị ấy à.” Giang Lỗi nói.
“Có lẽ buổi tối còn muốn nướng.” Hoắc Nhiên nói “Chẳng phải ban nãy không ăn cơm được sao? Cơm đều ở trên người Khấu Thầm rồi.”
“Cho chị ấy ăn chị ấy cũng không ăn.” Khấu Thầm nói.
“Là tôi tôi cũng không dám ngồi ở bên cạnh lão tử thần ăn cơm.” Hoắc Nhiên nói.
“Tao đoán ngồi bên cạnh ai chị ấy cũng không dám ăn đâu.” Từ Tri Phàm nói “Lần trước khi tao thấy chị ấy ở cùng Lý Giai Dĩnh cũng không ăn.”
“Mày cũng nhìn thấy?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Ừ.” Từ Tri Phàm gật đầu.
Giang Lỗi vỗ tay: “Vậy chính là, Lý Giai Dĩnh không cho chị ấy ăn.”
Nói vừa dứt câu, mấy người bọn họ đều im lặng.
Hồ Dật ở nằm ở trong phòng ký túc, nghe thấy mấy người họ bước vào cũng không mở mắt.
Từ Tri Phàm đi đến bên giường, cẩn thận nhìn, giả vờ ngủ.
Khi quay đầu lại, Từ Tri Phàm thấy Hoắc Nhiên đang rón rén mở ngăn kéo của Hồ Dật ra, nhìn vào bên trong, lại khom người nhìn xuống gầm giường của Hồ Dật.
Làm gì vậy? Từ Tri Phàm làm một khẩu hình với Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên kéo Từ Tri Phàm đến bên cạnh cửa: “Khấu Thầm nói nó mang dao về.”
“Tin được không?” Từ Tri Phàm nhẹ giọng hỏi.
“Mày ngu hả, đương nhiên không tin được.” Hoắc Nhiên nói “Nhưng mà… lỡ như có súng thì sao?”
“… Có lý.” Từ Tri Phàm gật đầu, logic của Hoắc Nhiên đó giờ rất mạnh, Từ Tri Phàm đã quen rồi.
“Hồ Dật, ăn cơm!” Hoắc Nhiên đi đến vỗ vỗ Hồ Dật “Ăn xong rồi hẵng ngủ tiếp.”
Qua mấy phút Hồ Dật mới mở mắt ngồi dậy: “Cảm ơn.”
“Bánh mì sữa bò, đều là đồ ngọt, nếu thấy ngán chỗ này còn có chân gà.” Hoắc Nhiên nói “Căn tin có thể nấu cơm cho bệnh nhân, hôm nay tao hỏi rồi.”
“Tao… không có bệnh.” Hồ Dật lấy bánh mì mở ra.
“Tao thấy mày sắp bệnh chết rồi.” Hoắc Nhiên nói.
Hồ Dật cười cười, cắn miếng bánh mì, từ từ nhai lát sau mới nói: “Ba tao muốn ly hôn.”
Mọi người đều ngẩn người.
“Có bồ nhí?” Giang Lỗi là người đầu tiên phản ứng lại.
“Ừ.” Hồ Dật hung hăng hút một hơi sữa, gân xanh trên cổ cũng chợt hiện lên “Cẩu nam nữ, mẹ tao không chịu ly hôn, còn đánh mẹ tao.”
“Đậu má.” Hoắc Nhiên cau mày chửi.
“Bà nội tao… Không, bà mẹ của tên tra nam.” Hồ Dật lại cắn một miếng bánh mì “Bao che cẩu nam nữ.”
“Bà mày… bà ấy bị cái bệnh gì vậy!” Giang Lỗi la lên.
“Sớm muộn cũng giết bọn họ.” Hồ Dật nói xong nhét nửa cái bánh mì vào trong miệng, một lúc lâu vẫn chưa nuốt xuống được.
Trong lòng Từ Tri Phàm suy nghĩ, đi đến bên cạnh cậu ta: “Dao đâu?”
Hoắc Nhiên và Giang Lỗi cùng hơi giật mình quay đầu.
“…Dao gì.” Hồ Dật hỏi ngược lại có chút do dự.
“Dao phay đúng không, hôm nay mày mang về.” Từ Tri Phàm nói.
Hồ Dật ngẩng đầu, nhìn Từ Tri Phàm.
“Có chuyện gì tụi tao giúp mày giải quyết.” Từ Tri Phàm nói “Mày cầm dao muốn làm gì hả? Từ cổng trường bước vào ký túc xá đều có thể bị người khác phát hiện, mày còn chém người à?”
“Thật ra…” Hồ Dật nhịn một lúc lâu mới thở dài “Cũng không phải dao phay”
“Không quan tâm dao gì!” Hoắc Nhiên sốt ruột “Lấy ra đây! Lỡ như tối mày mộng du tụi tao sống được nữa không, tụi tao đều rất yếu ớt, đầu cũng chưa từng chặt!”
Hồ Dật không nhịn được bật cười, nhưng rất nhanh nụ cười lại tắt, cuối cùng từ dưới gối lấy ra một bì thư chuyển phát bị gấp lại, lấy ra một miếng sắt từ trong đó.
Khi nhìn thấy miếng sắt kia, mọi người đều kinh ngạc.
“Với kinh nghiệm ăn mì bao nhiêu năm nay.” Giang Lỗi tiến lên cướp lấy, cầm trong tay quơ quơ mấy cái “Đây là dao cắt mì phải không?”
“Phải không?” Hoắc Nhiên đến gần nhìn thử “Hình như thật đó.”
“Mày lấy ở chỗ nào vậy?” Từ Tri Phàm cũng cầm dao xem, con dao này vậy mà còn không phải dao mới.
“Lúc ăn mì tiện tay.” Giọng Hồ Dật khó chịu trả lời.
“Hồ Dật!” Hoắc Nhiên nhìn cậu ta “Mày vì giết người mà có thể đi ăn trộm đồ luôn?”
Hồ Dật không nói gì, không biết có phải không để ý đến trọng điểm câu này của Hoắc Nhiên hay không.
“Ăn trước đi.” Từ Tri Phàm nói “Lát nữa tụi mày đi giờ tự học đi, tao nói chuyện với Hồ Dật.”
Hoắc Nhiên muốn nói chuyện với Hồ Dật, nhưng mà loại chuyện khuyên giải người khác này, đặc biệt là loại chuyện trước mắt Hồ Dật, có thể Từ Tri Phàm thích hợp hơn Hoắc Nhiên nhiều.
Khi học cấp 2 Hoắc Nhiên cũng có bạn học ba mẹ muốn ly hôn, cậu đến khuyên bạn học kia, khuyên đến cuối cùng không biết sao thành cậu với bạn học cùng đến cửa hàng của ba bạn học đó, muốn dạy dỗ tên tra nam này.
Kết quả khiến ba người ta đuổi theo đánh nửa con đường, cuối cùng ba mẹ bạn học vẫn ly hôn.
Hoắc Nhiên thở dài.
Nhưng mà, Hồ Dật mang về tuy không phải dao phay, nhưng theo hình dạng mà nói, rất giống dao phay.
Khấu Thầm vậy mà không phải đang khoác lác, vậy mà không phải chém gió, vậy mà có thể thật sự nhìn ra được?
“Từ đại sư chắc có thể khuyên được nó.” Khi bước vào phòng học Giang Lỗi vẫn đang lải nhải bên cạnh “Với lại Hồ Dật cũng không phải con nít… Nhưng mà nếu phải ra tay, tao thấy đánh ba nó một trận trước là chuyện có thể.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu, nhìn về phía chỗ ngồi của Khấu Thầm, trống hoắc.
Hoắc Nhiên đi đến chỗ ngồi bên cạnh mình, đẩy Từ Tri Phàm “Cho tao vào.”
Sau khi nói xong mới chợt nhớ ra, Từ Tri Phàm ở ký túc.
“Vào đi.” Khấu Thầm ngồi ở chỗ Từ Tri Phàm nghiêng ghế về trước, nhìn Hoắc Nhiên.
“Cậu ngồi ở đây làm gì?” Hoắc Nhiên xoay người muốn ngồi xuống chỗ của Khấu Thầm.
“Này, này, này cậu (cậu này là cậu mợ).” Khấu Thầm tóm lấy cổ tay Hoắc Nhiên kéo trở lại “Cậu ngồi vào trước đi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
“Buông tay!” Hoắc Nhiên xoay cổ tay, không giãy ra.
“Đi vào!” Khấu Thầm đột nhiên trừng mắt, đè thấp giọng la lên, vẻ hung ác đầy mặt.
Người ở xung quanh đều nhìn qua đây.
Hoắc Nhiên lập tức có hơi xấu hổ, cứng đầu từ phía sau Khấu Thầm chen đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống: “Cậu có chuyện gì mà phải nói như vậy hả?”
“Mau lên.” Khấu Thầm đưa điện thoại qua, thấp giọng nói “Tôi với chị tôi đang video call nè.”
“Hả?” Hoắc Nhiên nhìn lướt lên màn hình, thấy bản thân một mặt ngỡ ngàng, cậu vội vàng đẩy điện thoại ra, “Cậu với chị cậu video tự nhìn mình à?”
“Tôi quay cam lại một chút, chủ yếu là xem mình lên hình có đẹp hay không, chú ý hình tượng mà.” Khấu Thầm quay cam bên kia lại “Chị, chị, mỹ nữ, Hoắc Nhiên đến rồi, chị nói cậu ấy nhìn mấy trang bị hai người chọn có đúng hay không.”
“Được.” Trong màn hình xuất hiện một cô gái tóc dài “Ở đâu? Chị xem thử bé đáng yêu mà em nói.”
“Cái…” Hoắc Nhiên xoay đầu nhìn Khấu Thầm.
Khấu Thầm nghiêng đầu ra hắng giọng.
———————
Bánh thịt:

Bắp cải trộn:

Dao cắt mì:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.