Dịch: LTLT
Hoắc Nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình vang lên, nhưng âm thanh lại loáng thoáng xa xôi vô cùng.
Mãi cho đến khi tiếng chuông ngừng lại, cậu mới chợt phản ứng, không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Cậu mở bừng mắt, sau khi mơ hồ trước mắt tan đi, cậu phát hiện mình vẫn còn nằm ở trên giường của Khấu Thầm, đầu gối lên Soái Soái đã bị trượt xuống, chỉ còn lại một cái đuôi để ở bên cạnh cậu.
Khấu Thầm thì không giống như vậy, không hổ là chủ nhân.
Kéo cái gối rồi ngủ tiếp coi như xong, nửa người đè trên người cậu, ngủ rất là ngon lành.
“Mấy giờ rồi?” Hoắc Nhiên đẩy Khấu Thầm.
“Hả.” Khấu Thầm mơ màng lên tiếng.
“Tôi hỏi mấy giờ rồi…” Hoắc Nhiên nói đến một nửa, điện thoại trong túi quần của cậu lại vang lên.
Cậu khó khăn duỗi tay muốn lấy điện thoại ra, vừa sờ đến một góc của điện thoại, Khấu Thầm trở mình nằm thẳng lại, mang theo giọng mũi vẫn chưa tỉnh ngủ nói: “Đệt, cậu sờ ở chỗ nào đó.”
Lúc này Hoắc Nhiên mới chú ý đến quan hệ giữa vị trí điện thoại và Khấu Thầm: “Cút, sao cậu không nói cậu ngủ thế nào đi!”
Khấu Thầm phì cười, ngẩng đầu túm lông của Soái Soái.
Điện thoại là Giang Lỗi gọi đến, nói đã gặp đám Hứa Xuyên, nửa giờ nữa sẽ đến.
“Dì Vương ơi ——” Khấu Thầm chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, gọi to lên.
Hoắc Nhiên giật cả mình, Soái Soái cũng bị tiếng hét của Khấu Thầm làm bắn cả tai.
“Đến đây.” Dì Vương lên lầu, “Vừa nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngong-cuong-khinh-cuong/1346703/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.